Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 588
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:12
Lượt xem: 6
Ngược lại Tống Sở đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, không muốn người ta nhìn anh.
Sao có thể chấp nhận chuyện người yêu của mình bị kẻ khác nhìn chứ?
Tống Sở hơi khó chịu hỏi Tôn Á: “Sao bọn họ đều nhìn anh Tiểu Bác vậy chứ?”
Tôn Á đang cúi đầu ăn cơm, nghe vậy ngước đầu nhìn: “Hở, để tớ xem các cậu ấy muốn làm gì?”
TBC
Tôn Á nhìn quanh, quả nhiên có một ít học sinh nữ nhìn lén Giang Bác, cô ấy quay đầu ngắm Giang Bác rồi cúi đầu nói với Tống Sở: “Có lẽ vì anh của cậu đẹp trai, lúc người này không nói chuyện thì cũng ra dáng lắm.”
Tống Sở: "..."
Dù đẹp trai cũng không thể tùy tiện nhìn!
Tôn Á bỗng cười gian: “Không chừng bọn họ thích Tô Giang Bác đấy, rất nhanh cậu sẽ có chị dâu thôi.”
"!!!"
"Anh Tiểu Bác, chúng ta ăn nhanh rồi đi mau.”
Tống Sở kéo Giang Bác, anh gật đầu.
Tôn Á nhét một miếng đồ ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Gấp cái gì, còn nhiều thời gian mà."
"Ăn no rồi."
Tống Sở buồn bực nói một câu, cô không biết tại sao mình lại như vậy nữa, cảm giác bản thân không nên hẹp hòi, nhưng trong lòng không kiềm được thấy chua xót.
Không chỉ trong căn tin, có vài học sinh đi ngang qua hai người cũng sẽ nán đầu quay lại nhìn kỹ hơn một chút.
Dù sao Giang Bác cũng ít đến trường, nhiều đàn em lớp dưới không nhận ra bọn họ.
Hai năm nay Giang Bác càng đẹp trai, khí chất cũng tốt, nhìn thoáng qua không giống như người thật.
Sự vật xinh đẹp luôn hấp dẫn người khác, Giang Bác vừa xuất hiện, rất dễ thu hút ánh nhìn.
Vào lớp tự chọn, vẫn có một ít học sinh liếc trộm hướng bọn họ.
Tống Sở: "..."
Giang Bác hỏi: “Sao em có vẻ không vui vậy?”
“Em không có.”
Tống Sở cảm thấy chính mình không thể nhỏ nhen, không thể nào cấm không cho người ta nhìn anh Tiểu Bác.
“Bạn học Tống Sở.”
Có mấy học sinh nữ vây quanh lại đây, đều là người Tống Sở quen, lớp khác của khoa văn học, còn có học sinh du học nữ chơi thân với họ.
“Đây là anh trai của cậu hả? Đẹp giống như cậu vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-588.html.]
Một cô gái tóc vàng nhếch môi mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười tinh nghịch, thoạt nhìn ngại ngùng nhưng vẫn phồng lên can đảm tự giới thiệu với Giang Bác:
“Tớ tên Angelina, tên tiếng Hoa là Lý Na.”
Tống Sở: "..."
Cô biết Lý Na này, cũng học khoa văn học, lúc cô xảy ra chuyện kia nhóm Lý Na còn đại diện học sinh du học đến xin lỗi.
Tóm lại, bọn họ có tiếng tốt trong khoa nên Tống Sở cũng có ấn tượng tốt với cô ấy, cảm thấy Lý Na nhiệt tình, cũng rất vui vẻ giúp người, nhưng lúc này trông thấy cô ấy chủ động thì cảm thấy có chút không cần thiết.
Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác không có thói quen nói chuyện với người lạ.”
Lý Na cười thẹn thùng: “Vậy sao, xin lỗi nhé, tớ không biết.”
Giang Bác liếc Lý Na, nghiêm túc nói: “Cách xa em ấy ra.”
Lý Na: "..."
Bạn học khác đều nhìn về hướng Giang Bác, cảm thấy anh quá thẳng thắn, sẽ làm tổn thương đồng chí nữ.
Tay của Tống Sở ở dưới gầm bàn giật nhẹ áo anh.
Giang Bác không nói chuyện, nhưng mắt lạnh lườm Lý Na.
Lý Na cảm thấy luống cuống, mỉm cười nói: “Cậu thật hài hước.”
Lý Na ôm sách giáo khoa của mình bước đi.
Cô gái khác thấy thế không ai dám chủ động cùng Giang Bác nói chuyện nữa.
Dù đẹp trai cỡ nào mà xấu tính thì cũng không ai thích.
Tôn Á lén nói với Tống Sở:
“Thấy tớ nói đúng chưa, lúc anh của cậu không nói chuyện còn ra dáng, lên tiếng là chắc chắn bị người ghét bỏ."
Tống Sở nói: “Ai bị ghét bỏ chứ, anh Tiểu Bác tốt lắm, chẳng qua sợ người lạ.”
Tôn Á nói: “Cậu ấy không chỉ là sợ người lạ, còn chỉ nhận người quen.”
“. . .”
Hết tiết, đổi lớp học, Tống Sở nói nhỏ với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, lần sau trước mặt mọi người đừng nói chuyện như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm anh.”
Giang Bác nói: “Đừng quan tâm cô ta, không phải người tốt."
"A..." Tống Sở bỗng ngây ra.
Anh Tiểu Bác đang nói Lý Na không phải người tốt?
Lần trước anh Tiểu Bác nói lời này dường như là lúc mới tới thế giới này, lúc ấy cô không tin lời anh, kết quả bị anh nói trúng.
Hiện tại Tống Sở rất tin vào mắt nhìn người của Giang Bác.