Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 596
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:14:14
Lượt xem: 8
“Hai đứa là anh em, đây là chuyện không thể thay đổi.” Tô Chí Phong hiếm có nghiêm túc nhìn con gái: “Hai đứa không có huyết thống, nhưng trong mắt người ngoài thì hai đứa là anh em. Ông bà nội của con, bác thím, bạn bè, bạn cùng lớp, anh chị em của con, ở trong mắt họ thì hai đứa là anh em. Con nói đi, anh em yêu nhau thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Cha ví dụ nhé, nếu anh em nhà người ta yêu nhau thì con có thấy kỳ không?”
Tống Sở há mồm, trong một chốc thế nhưng nói không ra lời.
Cô chỉ cảm thấy giữa cô và anh Tiểu Bác xưa nay không phải quan hệ anh em, hơn nữa lần này mặc dù cùng nhau lớn lên còn cùng gọi cha mẹ, bọn họ vẫn là người thân thiết nhất của nhau, nhưng không phải tình cảm anh em.
Là người thân, nhưng khác.
Tống Sở chưa từng nghĩ ở trong mắt người ngoài sẽ thế nào.
"Thật sự không được sao, cha?”
Tống Sở đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cảm giác này từ trong lòng chậm rãi khuếch tán đến toàn thân.
Tô Chí Phong nói: “Cha làm vậy vì tốt cho hai đứa, nếu hai đứa ở tuổi này đã phải chịu đựng lời đồn thất thiệt, các con sẽ không chịu nổi đâu.”
Tống Sở dụi mắt, nghĩ rằng chính mình thật sự không thể làm người yêu với anh Tiểu Bác rồi, không hiểu sao bình thường cảm thấy dù có yêu đương hay không đều như nhau, không có gì thay đổi, nhưng khi xác định không thể thì cô nhận ra nó khác biệt.
“Cha, rất xin lỗi, khiến cha mẹ khó xử."
Thấy Tống Sở khổ sở như vậy, Tô Chí Phong không thể nói nặng lời hơn, trong lòng rất khó chịu: “Sở Sở, con và Tiểu Bác còn nhỏ lắm, hiện tại còn chưa hiểu chuyện cả đời, về sau lớn lên liền biết."
Tống Sở lắc đầu: “Con biết chứ cha, con luôn muốn sống cùng anh Tiểu Bác, mặc kệ là người thân hay... là người yêu, chúng con muốn bên nhau cả đời.”
Tô Chí Phong nói: “Con còn nhỏ.”
“Cha, con luôn biết trên đời này sẽ không tìm được ai tốt với con nhiều hơn anh Tiểu Bác. Anh ấy thật sự rất tốt, tốt lắm.”
Tống Sở kiên định nhìn ông: “Con thừa nhận, trước kia con chưa từng nghĩ sẽ yêu đương với anh Tiểu Bác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-596.html.]
"Cho nên là Tiểu Bác..."
"Không phải, bởi vì con cảm thấy mặc kệ là quan hệ gì, chúng con cũng sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau.”
Tô Chí Phong: "..."
“Cha, con chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai, vì con không muốn rời xa cha mẹ, cũng vì con không muốn rời xa anh Tiểu Bác. Nếu không thì tại sao con không tìm một người đồng ý đến ở nhà chúng ta?”
Tô Chí Phong hoang mang hỏi: “Vậy tại sao con đột nhiên muốn quen với Tiểu Bác?”
"Bởi vì anh Tiểu Bác muốn quen.” Tống Sở đương nhiên nói: “Anh Tiểu Bác muốn, con không muốn làm anh ấy thất vọng. Cha, như vậy có phải là thích một người? Bởi vì thích người đó nên không muốn làm người đó không vui.”
Gần đây Tống Sở suy nghĩ khá nhiều, cảm giác mình càng lúc càng hiểu nhiều hơn.
Tô Chí Phong thở dài vỗ đầu mình, cảm thấy thật thất bại, không biết tâm tư của Sở Sở.
“Sở Sở à, con muốn cho nó vui, nhưng con có nghĩ tới chính mình không? Tính tình của Tiểu Bác vốn đã không quan tâm cái nhìn của người khác, cha thấy dù nó bị người chỉ vào mũi mắng cũng không có phản ứng gì, nhưng còn con thì sao?”
Tống Sở nói: “Cha, con người sống trên đời chỉ vì bị người khác nghị luận mà từ bỏ thứ mình thật sự muốn sao? Chỉ cần bản thân con cho rằng chuyện đó là đúng, dù bị người chửi vào mặt con cũng không sợ, con sợ nhất là cha và mẹ không vui. Con thích anh Tiểu Bác, cũng thích cha mẹ, con hy vọng gia đình chúng ta đều tốt.”
Tô Chí Phong trầm mặc nhìn con gái, nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, nhớ năm xưa ông kiên trì muốn kết hôn với Mã Lan cũng từng nói như vậy với cha mẹ mình.
Mặc kệ người ngoài cười nhạo ông, thân thích bạn bè không thông cảm, nhưng trong lòng ông hiểu rõ chính mình muốn là cái gì, biết mình nên lựa chọn như thế nào.
TBC
Trước kia là ông, hiện tại là con gái.
Sở Sở từ nhỏ đã ngoan nhất, nghe lời người lớn, đây là lần đầu tiên cô kiên định từ chối quyết định của cha mẹ.
Con gái nhỏ đã trưởng thành.