Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-09-25 17:38:43
Lượt xem: 33
Chương 61:
Có thêm sức lực, Hiệu trưởng Tô còn dự định cẩn thận dạy dỗ mấy đứa nhỏ. Vì vậy, ông cụ liền chia bọn trẻ thành hai nhóm.
Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh hai đứa sẽ học theo trình độ vỡ lòng của trường, Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng đang học lớp hai và lớp ba.
Về phần Tống Sở, thời gian trước biểu hiện cũng quá tốt, năng lực học tập của đứa nhỏ không tệ nên được xếp vào nhóm của Tô Bảo Cương.
Điều này thật khó cho Tô Bảo Cương và những đứa nhỏ khác.
TBC
Ngay cả một đứa nhỏ giả con nít như Tống Sở, cũng gặp khó khăn.
Mọi thứ cô học được đều do tiến sĩ chỉ dạy, nhưng tiến sĩ chỉ dạy cô đọc và viết, dạy cô vài cuốn sách toán chứ chưa bao giờ dạy cô làm bài kiểm tra, tiến sĩ đưa sách giáo khoa cho cô xem, nhưng sau khi đọc một lần, cô cảm thấy hoàn toàn không cần, dù sao cô cũng có thể đếm, đọc chữ, cộng trừ nhân chia, không cần trở nên quá phức tạp. Vì vậy cô không để cho tiến sĩ dạy nhiều, lúc đó cô còn nói rất dễ nghe: "Tiến sĩ, anh cái gì cũng biết, em đi theo anh nên chỉ cần anh biết là được.”
Khi đó, tiến sĩ nghe nói như vậy còn rất là vui vẻ, vui vẻ xong anh càng chăm chỉ học tập hơn.
Cho nên, kết quả là mấy ngày trước Tống Sở còn giả làm một đứa nhỏ bình thường, bây giờ đã thật sự là một 'đứa nhỏ bình thường'.
Hiệu trưởng Tô bắt đầu nói về một số kiến thức trọng yếu ở lớp một và lớp hai, Tống Sở vẫn có thể hiểu được, đến lớp ba thì càng ngày càng khó tiếp thu. Cô nghĩ các câu hỏi ví dụ rất dễ, nhưng khi hiệu trưởng Tô đưa ra các câu hỏi để kiểm tra, đầu của Tống Sở không thể nghĩ được nữa.
Sau khi ăn trưa xong, Tống Sở kéo Giang Bác ra ngoài sân nói nhỏ: "Anh Tiểu Bác, em xong rồi, em thật ngu ngốc! Anh Tiểu Cương xíu chút nữa đã hơn em.”
Giang Bác tập trung vào sai chỗ: "Anh Tiểu Cương là ai?”
"Tô Bảo Cương, anh cả của chúng ta ấy chứ còn ai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-61.html.]
"Vậy gọi là anh cả đi.”
". . . Được rồi, em thậm chí không thể so sánh với anh cả của mình, em nghe Tiểu Phương nói rằng người ngu ngốc nhất trong gia đình chúng ta là anh cả, em nên làm gì đây, em sẽ là người ngốc nhất sao.”
Giang Bác bình tĩnh nói: "Không biết, anh sẽ dạy thêm cho em.”
Tống Sở: ". . . Cái này hình như không được ổn lắm, có chút không hợp lý.”
"Vậy em đứng chót đi.”
Tống Sở lắc đầu: "Em không muốn là con chim ngu ngốc nhất bị b.ắ.n rơi đầu tiên đâu!”
Từ đấy, trong giờ ăn trưa và nghỉ chiều hàng ngày, Tống Sở và Giang Bác lại cùng nhau học. Tống Sở còn muốn kéo Tô Bảo Cương và đám nhóc cùng nhau học, nhưng bọn trẻ lại nghiêm khắc cự tuyệt: "Chúng ta không thù không oán, đừng liên lụy bọn anh.”
Tống Sở: ". . .”
Bà nội Tô nhìn thấy sự chăm chỉ của hai đứa nhỏ, buổi tối khi đi ngủ liền thủ thỉ với người bạn già của mình: "Tôi thấy sau này Tiểu Bác và Sở Sở nhất định có tương lai, hai vợ chồng thằng ba cũng coi như có phúc phần.”
Hiệu trưởng Tô cao hứng: "Chớ nói cái gì mà phúc khí, tôi chỉ biết lần này hai người bọn nó thật sự không làm gì sai, sau này nhà họ Tô của chúng ta sẽ sinh ra nhân tài.”
Tuy hai đứa nhỏ bị giữ lại ở nhà cũ nhưng Mã Lan và Tô Chí Phong cũng không nhàn rỗi, Tô Chí Phong đã tìm được trường học cho hai đứa con của mình, có một trường tiểu học gần nhà, mặc dù hộ khẩu của đứa nhỏ không ở đây nhưng Tô Chí Phong là một giáo viên cho nên nhờ mối quan hệ, rất nhanh đã đem chuyện đi học của hai đứa nhỏ giải quyết xong, chỉ đợi đến khi trường bắt đầu khai giảng đăng ký là được.
Mã Lan cũng đã hoàn thành việc chuyển giao công việc, bởi vì bà là một công nhân nữ, công việc bà phải làm ở trong mỏ cũng tốt hơn so với một người công nhân nam, bà phụ trách ghi lại các xe chở mỏ, thỉnh thoảng phụ một tay đẩy xe.