Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-09-25 17:40:21
Lượt xem: 25
Chương 66:
Cuối cùng bọn nhóc cũng có cơ hội để được chạy ra ngoài, chỉ có mình Giang Bác ở lại bên nhà ông bà nội Tô.
Lúc đầu Giang Bác còn không vui, một mực không cho Tống Sở về nhà, muốn cô đi cùng mình.
Tống Sở nào có đành lòng, nhưng cô cũng không thể làm theo ý của vị tiến sĩ này được. Dù gì, cô cũng đã tính toán sẵn kế hoạch từ trước, sau khi quay trở lại cô sẽ phải tìm kiếm cơ hội để lấy vàng ra, đưa cho cha mẹ lấy để đổi lấy lương thực. Nghĩ đến công việc vất vả của mẹ Mã Lan, cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa là cô muốn làm gì đó cho gia đình.
Cô không có gì, chỉ có vàng.
Tống Sở an ủi Giang Bác: "Anh Tiểu Bác à, anh bây giờ là người lớn rồi, không nên nhõng nhẽo nha."
Giang Bác nghe vậy liền đứng hình.
Hiệu trưởng Tô cũng kiên nhẫn khuyên bảo: “Tiểu Bác, lần này đường xá quá xa, ông nội mang theo cả hai đứa cháu sẽ không tiện. Lỡ ông không để ý làm các cháu đi lạc thì sao? Ông nội lớn tuổi rồi, ông không thể chăm sóc một lượt hai đứa được. Với lại em gái con sắp phải đi học, em phải ở nhà để học bài nữa."
Bé con Tống Sở gật đầu liên hồi.
Tô Chí Phong cũng ngồi xổm nhìn con trai: "Tiểu Bác, con yên tâm, cha sẽ chăm sóc Sở Sở thật tốt, cha đảm bảo con bé được ăn uống đầy đủ, luôn vui vẻ cả ngày."
Tống Sở thấy Giang Bác vẫn mím môi không nói lời nào, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh Tiểu Bác, nghe lời đi, chờ anh trở về, em cho anh một niềm vui bất ngờ."
Nghe kinh thật! Anh cúi đầu suy nghĩ một chút, xem xét môi trường sống hiện nay, suy tính những nguy hiểm nếu Sở Sở cách xa anh có thể gặp phải, cũng như các tình huống có thể xảy ra khi anh đi xa, cuối cùng, anh đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
Tống Sở dửng dưng xua tay: "Em biết rồi, em nhất định phải thật nghe lời, hiểu chuyện, sẽ không để cha mẹ lo lắng, càng sẽ không để anh Tiểu Bác lo lắng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-66.html.]
Bà cụ Tô ghẹo chọc: "Còn bà nội thì sao nào?"
TBC
"Cháu với bà nội là tâm ý tương thông, bà nội hiểu cháu nhất nên bà không lo lắng đâu."
Bà cụ Tô tức thì vui vẻ: "Đúng là cục cưng của bà."
Khi được Mã Lan và Tô Chí Phong đưa về nhà, Tống Sở quay đầu nhìn lại, phát hiện anh Tiểu Bác vẫn đứng ở sân nhìn cô, dáng vẻ như vậy khiến Tống Sở nhìn có chút đáng thương.
"Cha ơi, anh Tiểu Bác vẫn đứng đó nhìn chúng ta kìa."
Tô Chí Phong quay đầu nhìn, lòng chợt d.a.o động bèn xoay người đi tới bế Giang Bác lên.
Bà cụ Tô định đưa Giang Bác vào nhà nghỉ ngơi, thấy thằng Ba vội ôm con đi mất, bà hốt hoảng nói: “Thằng ba, con tính làm gì vậy?”
Tô Chí Phong trả lời: "Mẹ, nói cha hộ con, sáng sớm mai con sẽ đưa nó qua, nhất định sẽ không trễ chuyến xe, con và Mã Lan lâu rồi không gặp hai đứa nhỏ nên có chút nhớ.”
Bà cụ Tô nhắm mắt cho qua: “...Được, được, đưa nó về đi.” Cứ như thể bà cụ là người xấu chia cắt cha mẹ con cái chúng nó vậy.
Nhưng mà, nhìn con trai và vợ nó, cháu trai, cháu gái, một nhà bốn người sát bên nhau, trong lòng bà cụ Tô cuộn trào sự ấm áp. Bà cho rằng sẽ mất rất nhiều năm mới được chứng kiến cảnh này, thậm chí cả đời không thể thấy được, nhưng giờ đây nó đã trở thành hiện thực.
Thấy Giang Bác được ôm đi tới, Tống Sở cười khúc khích, tiến sĩ càng ngày càng giống một đứa trẻ, sợ xa gia đình như thế, không biết khi trưởng thành rồi phải làm sao đây?
Buổi tối về nhà, hai người được tắm rửa sạch sẽ rồi đặt lên giường, Mã Lan và Tô Chí Phong còn đặc biệt ngồi trên giường trò chuyện với bọn trẻ, hỏi về tình hình học tập của chúng.
Tống Sở nhanh nhảu nói: "Anh Tiểu Bác giỏi lắm ạ, anh ấy đã học xong chương trình cấp ba luôn rồi, ông nội nói ông sẽ lấy sách giáo khoa đại học cho anh học. Hiện tại anh Tiểu Bác đang học kiến thức chuyên môn, có phải anh siêu siêu giỏi không ạ?"
Quả thật siêu lợi hại!