Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:25:13
Lượt xem: 18
Chương 80:
Giang Bác nghiêm túc nói: “Cháu còn nhỏ, không muốn xa ông bà.”
Hiệu trưởng Tô không biết nói gì trước những lời này.
Đứa cháu này mới đến nhà ông cụ Tô không lâu, trước đó anh còn là một đứa nhỏ phiêu bạt khắp nơi, sẽ thật tàn nhẫn nếu để anh học ở đây một mình ngay sau khi anh vừa mới có một gia đình.
Hiệu trưởng Tô thở dài, thật đáng tiếc, nhưng bắt đứa trẻ học ở đây thì ông cụ cũng không nỡ.
Nếu là một đứa nhỏ nghịch ngợm như cháu đích tôn Tiểu Cương thì ông chắc chắn có thể làm như vậy, nhưng Tiểu Bác rất nhạy cảm nên ông cụ thật sự không đành lòng.
Giang Bác biết rằng ông nội của Sở Sở đã chi rất nhiều tiền cho anh, nên anh cũng kiên nhẫn giải thích: “Ông nội, cháu vẫn còn nhỏ, lên đại học đối với cháu rất dễ dàng, hơn nữa vẫn còn có nhiều cơ hội trong tương lai, mà nơi đây cũng không phải là duy nhất.” Đại học S này không phải là trường đại học tốt nhất cả nước, phòng thí nghiệm đương nhiên cũng không phải là phòng thí nghiệm hàng đầu trong nước.
TBC
Thực sự không có gì xứng đáng để anh phải ở lại.
Hiệu trưởng Tô đột nhiên ý thức sâu sắc về sự khác biệt giữa bản thân mình và một thiên tài, đối với ông đây giống như là cơ hội chỉ có một lần trong đời, nó hệt như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Nhưng cuối cùng, đứa trẻ này lại không thích chiếc bánh đó chút nào, nghĩ kỹ lại thì như vậy cũng không sai. Cháu trai của ông rất thông minh, anh nên được học trong trường tốt nhất, nếu anh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, không phải là anh sẽ được tuỳ ý chọn các trường tốt trên toàn quốc sao? Nên hiện tại không cần phải vội vàng như vậy!
Hiệu trưởng Tô lập tức vui vẻ, cười cười, trong lòng có chút bối rối: “Xin lỗi cháu, ông có lỗi với cháu, bởi vì ông nội thấy ông ấy coi trọng cháu như vậy...”
Giang Bác an ủi ông: “Cháu sẽ giữ liên lạc với ông ấy.”
Hiệu trưởng Tô gật đầu, nghĩ rằng đây có thể là một chút an ủi dành cho giáo sư Tiêu.
Có lẽ vì lương tâm cắn rứt, ngay ngày hôm sau, hiệu trưởng Tô đã mua vé về nhà. Trước khi đi, ông cụ có chút xấu hổ, liên tục nói mấy lời an ủi giáo sư Tiêu, cuối cùng chỉ ho khan một tiếng, nói: “Cố lên.”
Đúng vậy, ông cụ đã cố gắng hết sức, ông không thể làm gì nếu đứa nhỏ không nghe lời. Khi một người đã già đi, người ta không thể làm chủ cuộc đời con cháu mình được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-80.html.]
…
Tại trường trung học huyện Bình An, Tống Sở ngồi thở dài trên ghế trong văn phòng của Tô Chí Phong.
Mặc dù gia đình đã giàu hơn, hai ngày qua cũng sống tốt hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng thời gian tốt đẹp ấy không kéo dài lâu, chỉ vừa mới qua hai ngày cuộc sống đã căng thẳng trở lại.
Bởi vì, tuy có nhiều tiền nhưng họ lại không mua được gì.
Tống Sở không ngờ lại có một thế giới như vậy, tiền không mua được gì cả.
Ở trong vũ trụ của cô, chỉ cần có tinh thạch cô liền có thể mua được những thứ mình cần rồi.
Nhưng khi cô đến đây, ngoài tiền ra cô còn cần tem phiếu mua hàng.
Cha Tô là người lao động chính duy nhất trong gia đình nhưng có rất ít phiếu mua hàng, cha và mẹ định đi chợ đen để mua thức ăn, nhưng họ cũng trở về tay không.
Cô nghe cha Tô nói rằng thời buổi bây giờ lương thực khan hiếm, cho dù có ra chợ đen thì thức ăn cũng không có nhiều, lần nào cũng phải trông đợi vào vận may.
Chưa kể bột mịn, hạt thô cũng rất hiếm. Vì vậy, mẹ Mã Lan an ủi cô: “Như vậy cũng tốt, tiền có thể để tiết kiệm được mà không cần phải tiêu.”
Tống Sở không muốn tiết kiệm tiền chút nào, cô chỉ muốn tiêu xài, mua thật nhiều đồ ăn.
Tống Sở cảm thấy mình quá vô dụng.
Cô lại bắt đầu nghĩ tới Giang Bác, nếu Giang Bác ở đây, nhất định anh sẽ có cách. Vào buổi tối, Tô Chí Phong báo cho gia đình một tin vui, ông nội và Tiểu Bác sắp trở về, dự kiến sẽ về kịp thời gian khai giảng.
Tống Sở nghe được chuyện này rất vui vẻ: “Chúng ta có đi đón ông và anh không ạ?”