Nhân duyên trời định - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-09-05 13:41:59
Lượt xem: 11,548
17
Sau khi trở về ta vẫn hoài nghi Ninh Vương gạt ta, buổi chiều hắn đi mấy bước quá thông thuận.
"Vương gia, ta đi tắm."
Hắn ừm một tiếng, ngồi tại bên cạnh bàn uống trà, không có phản ứng gì.
Ta tắm xong đi ra, cố ý mặc một lớp lụa mỏng, ở trước mặt hắn lắc, hắn vẫn như cũ không có phản ứng, ta giận, bưng ghế ngồi trước mặt hắn.
"Vương gia, " Ta xích lại gần nhìn hắn, "Ngài thật nhìn không thấy sao?"
Hắn vẫn không phản ứng.
"Ta không tin."
Ta lại cởi áo ngoài của mình.
Hắn dù không có biểu lộ gì, nhưng tai cùng gương mặt bằng mắt thường cũng có thể thấy đang đỏ ửng lên, lại qua một khắc, m.á.u mũi hắn chảy ròng ròng xuống.
Ta nghẹn họng nhìn trân trối hắn.
Hắn đứng dậy bước nhanh đến tịnh phòng.
"Tống Cảnh Dật, Ngài ra đây cho ta." Ta vỗ cửa, "Ra nói chuyện rõ ràng."
Cách một cánh cửa, hắn buồn buồn nói: "Trước tiên nàng mặc áo vào đã."
"Ta sớm mặc xong, Ngài cho là ta ngốc sao?" Ta cả giận nói.
Hắn mở cửa, lúc ánh mắt đụng nhau, hắn lại liếc đi nơi khác, ta cười lạnh, "Con mắt Vương gia thật khéo giả vờ, nhưng cái mũi lại kéo Ngài lui lại."
Hắn xấu hổ đến ho khan một tiếng.
"Ngài còn không thừa nhận?"
"Ta cũng không nghĩ giấu nàng." Hắn mềm giọng, "Chỉ là thời cơ chưa tới."
Ta bị tức cười.
Hắn đem vạt áo của ta kéo chỉnh tề lại, "Lần này chúng ta hòa nhau."
"Sao ta lại không có cảm giác như thế?" Ta liếc nhìn hắn, "Buổi sáng tại nhà ta Ngài cũng không có giải thích."
Hắn nhìn bốn phía, lại đi uống trà, trơ ra như gốc rạ.
"Ngài đã quan tâm người mình cưới là ai, vậy tại sao lúc mở khăn cô dâu nhìn thấy ta, Ngài lại giữ im lặng?"
Hắn cúi thấp đầu, khuấy chung trà, nói thầm lấy: "Đã gặp qua người phát tài ồn ào khắp phố bao giờ chưa?"
"Cái gì?" Ta nhìn hắn, "Ta không nghe rõ, Ngài nói lại xem?"
Hắn bỗng nhiên tắt đèn, "Phu nhân, đi nghỉ ngơi sớm đi."
"Ta không muốn." Ta đẩy hắn, "Tính tình ta rất xấu, buổi chiều nhặt tảng đá nện Mẫn Thời Dĩ, Ngài nhìn thấy rồi đấy, ta cũng có thể nện Ngài."
Hắn hôn ta.
⼀ Lúc bị đoạt hô hấp, chân tay ta mềm nhũn, chỉ có thể ôm lấy hắn.
Qua hồi lâu hắn nói bên tai ta: "Lúc trước ngày nào cũng ám chỉ ta, lại mua chút cá chạch cho ta bổ dưỡng, " Hắn thở dài, "Nhưng ta lại sợ nàng chỉ là đang cứu vãn tình thế, không phải thật tâm muốn theo ta.
"Nàng không biết ta vất vả biết bao nhiêu. Tiểu lừa gạt, hiện tại bí mật gì của ta nàng cũng biết rồi, ta nhất định không thể để nàng rời đi."
Ta đ.ấ.m hắn, nhưng căn bản không lay động được hắn.
"Tống Cảnh Dật ...... Ưm ......"
18
Ngày thứ hai tỉnh lại, thứ đầu tiên ta nhìn thấy chính là mặt của Ninh Vương.
Ta trừng hắn một cái.
"Phu nhân, ta sai rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Sai chỗ nào?" Ta hỏi hắn.
"Sai tại không nên thực tuỷ tri vị, làm nàng mệt mói."
Ta bị hắn chọc cho bật cười.
Hắn vuốt vuốt cái sẹo trên tay ta, nhíu nhíu mày, ta vội lấy áo che lại, lôi hắn đi ăn sáng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-rlau/chuong-16.html.]
Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không có ngăn cách gì nữa, hắn đã lộ ra nguyên hình, không có bên ngoài thì nói rất nhiều, còn dính người, có bên ngoài lại là dáng vẻ cần ta hỗ trợ, không cách nào tự gánh vác.
Thúy Quyên nhìn Ninh Vương, nhỏ giọng nói: "Vương gia mỗi lần nhìn thấy nương nương con mắt đều tỏa sáng, may không có người ngoài, nếu không nhất định có thể phát hiện Ngài ấy chỉ đang giả mù."
"Làm gì có người nào bị mù mà con mắt sáng như thế."
Ta dở khóc dở cười.
Đảo mắt đã vào tháng bảy, vườn hoa đã xây xong, ta cùng Ninh Vương mỗi ngày đều bận rộn trồng hoa cỏ.
Trong cung đưa thiệp mời đến, hoàng hậu đột nhiên nói muốn tổ chức tiệc trăm ngày cho con trai thứ tư của Thái tử.
"Hoàng tôn của các Hoàng tử khác cũng như vậy sao?" Ta cảm thấy cái lý do của yến hội này có chút không thể nào nói nổi.
"Không có. Cả Thái tử năm đó cũng không tổ chức tiệc trăm ngày." Ninh Vương nhàn nhạt, "Chúng ta không đi, hoa cỏ trong nhà cần chúng ta chăm sóc."
Trong lòng ta cảm động, ôm hắn cười nói: "Đúng đúng, hoa của chúng ta không thể thiếu chúng ta."
Ngày ngày chúng ta ở vườn hoa thưởng trà ngắm hoa, cùng lắm thì luận tranh treo trên tường, từ đại tuyệt tác mà thế nào qua mắt ta và hắn lại biến thành tác phẩm kém cỏi.
"Vương gia." Lập Nhân rốt cục cũng trở về, nhưng không kết hôn.
Ta hỏi hắn vì sao lại không kết hôn, hắn lúng túng nói: "Vương gia nói gấp quá, tiểu nhân không tài nào tìm được người để thành thân."
Ta nhéo Ninh Vương một cái.
"Chuyện gì, nói đi." Ninh Vương cầm tay của ta, để Lập Nhân nói tiếp.
Lập nhân nói: "A a, quên nói. Trong cung xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?" Ninh Vương hời hợt.
"Thánh thượng uống trà Thái Tử kính xong trúng độc, hắn nói Thái tử mưu phản, muốn phế Thái tử." Lập Nhân nói, "Thái tử bây giờ đang bị giam giữ rồi."
Ninh Vương không có phản ứng.
"Chuyện trọng đại như thế mà hai người dám đứng đây nói chuyện?" Ta không dám tin nhìn xem chủ tớ hai người họ.
Lập Nhân ngượng ngùng sờ lên mũi.
Càng làm cho ta kinh ngạc hơn chính là, vào một ngày Thái tử lại phát cáu, đập phá đồ đạc, làm lửa bén vào bức màn.
Thái tử bị vây ở trong lửa nửa khắc đồng hồ, chờ đến lúc được cứu ra đã bỏng nặng không trị được, hai ngày sau liền đi.
Trong triều đình huyên náo tinh phong huyết vũ, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến Ninh Vương phủ.
Ninh Vương tham gia tang lễ của Thái tử xong liền về nhà, đóng cửa phủ, ngày ngày ở nhà theo giúp ta làm vườn.
Tháng chín, Mẫn Thời Dĩ thân bại danh liệt, tỷ tỷ và hắn hoà ly, nàng nhàn rỗi liền đến Ninh Vương phủ tìm ta, nói Ở nhà buồn bực, mời ta đi ngoại tổ chơi mấy ngày.
Ta muốn đi.
Ta dựa vào tại hoa phòng bên ngoài phơi nắng, Ninh Vương bồi tiếp Vương Viện Chính tới, ta mở mắt nhìn bọn họ, "Có chuyện gì vậy? Ai bệnh sao?"
"Hạ quan xin bắt mạch kiểm tra cho nương nương."
"Chúc mừng vương gia, nương nương. Nương nương đây là hỉ mạch, có hai tháng rồi." Vương Viện Chính cười nói.
Ta tỉnh cả người, khó trách gần đây chỉ thích ngủ, không nghĩ tới là lại mang thai.
"Mới mang thai có phải là không thể đi ra ngoài đi lại?" Ninh Vương hỏi Vương Viện Chính
"Đúng vậy a, " Vương Viện Chính nghĩ nghĩ rồi nói, "Nghỉ ngơi nhiều, ít ở cùng cha đứa bé thôi, như vậy có lợi cho thai tướng vững chắc."
Ninh Vương gật đầu, "Làm phiền, ngày khác mời ngươi uống trà."
"Không dám." Vương Viện Chính cười híp mắt đi.
Ta dựa vào trên ghế, cười như không cười nhìn Ninh Vương, "Vương Viện Chính thật đúng là diệu nhân."
"Là một diệu đại phu." Ninh Vương ngồi xổm ở trước mặt ta, sờ lên bụng của ta, "Lời đại phu, nàng phải nghe."
Ta chọc chọc mặt của hắn, trừng mắt với hắn.
Ban đêm Lương phi đưa bí tịch sinh nhi tử đến, lại mang thêm rất nhiều tiểu y phục của Thất hoàng tử, để cho ta đặt ở dưới cái gối, bảo đảm có nhi tử.
Ninh Vương hết thảy nhét lại trong rương .
"Đừng nghe bà ấy, nhi tử cũng không nghe lời của mẹ, vẫn là nữ nhi tốt hơn, nhu thuận."
"Tốt, không nghe lời của mẹ, vậy liền sinh cho chàng một nữ nhi."
Hắn cười khẽ.