Nhân duyên trời định - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-05 13:28:24
Lượt xem: 11,854
2
Ninh Vương nói cần phải mời đại phụ.
Ta phúc chí tâm linh, lập tức tiếp lời hắn, "Muốn!"
Hắn cười khẽ đặt chân ta xuống, "Được, vậy ta cho người mời đại phu tới."
Ta đem chân thu hồi lại, Ninh Vương cũng đứng dậy ngồi tại mép giường, trầm mặc ⼀ Qua một khắc, hắn đột nhiên hỏi: "Nàng sợ ta?"
Ta cảm thấy ngữ khí của hắn tựa như đang thử thăm dò.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta khoát tay, lại nghĩ hắn không nhìn thấy, nhân tiện nói: "Vương gia là một người có nổi danh là tốt tính, làm sao thiếp lại sợ Ngài được."
Hắn nhíu mày, biểu lộ có chút ý vị thâm trường.
"Ví dụ như là?" Hắn nói.
Ta không nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo hỏi, không khỏi sững sờ, "Lần kia ăn cơm tại quán Hà Nguyên, có đầu bếp lỗ mãng, đem nước canh giội trên quần áo Ngài, Ngài chẳng những không giận, trái lại còn trấn an hắn."
Hắn nghiêng nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, "Ngày đó nàng cũng có mặt?"
"Không, không có mặt." Ta vội vàng phủ nhận, "Thiếp là nghe người ta nói."
Kỳ thật ngày đó ta cũng có mặt, không những có mặt, hơn nữa còn phát sinh một chút chuyện không vui, chỉ là không thể nói.
Bên ngoài hồi bẩm đại phu tới, Ninh Vương giúp ta đắp lại chăn mền cẩn thận rồi mới mời đại phu vào
Đại phu nói không nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng thương một chút là khỏi.
Xác thực là không nghiêm trọng, chẳng qua là lúc đó đau một chút thôi, nhưng ta vẫn là chần chờ, muốn viện cớ ốm đau, kéo dài qua đêm nay.
Không nghĩ tới, không chờ ta mở miệng, Ninh Vương đã nói: "Vương Viện Chính, bó chút thuốc cho nàng ấy đi, trời nóng nực, miệng vết thương hở biết đâu có thể dễ bị nhiễm trùng."
Ta kinh ngạc nhìn Ninh Vương, hắn như thể là biết ta đang suy nghĩ gì .
Vương Viện Chính tâm tư cũng vô cùng nhạy bén, hắn không chỉ là bao hết ngón chân, mà còn đem toàn bộ chân trái của ta đều bọc thành bánh chưng.
"Thương cân động cốt phải điều dưỡng trăm ngày, nương nương những ngày này chú ý nghỉ ngơi, chớ có lao lực, để tránh đả thương gân cốt." Vương Viện Chính vô cùng nghiêm túc căn dặn ta.
Ninh Vương cũng cho là phải, liền nói tiếp: "Vất vả rồi, ngày khác lại mời ngươi uống trà."
"Không dám." Vương Viện Chính vội vàng rời đi.
Ta nhìn bị quấn thành bánh chưng, dở khóc dở cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-rlau/chuong-2.html.]
"Bị thương rồi, liền sớm nghỉ ngơi đi." Ninh Vương giúp ta đắp chăn mền cẩn thận, "Ta ngủ giường êm đi, nhỡ không may lại đụng phải chân của nàng, đả thương gân cốt."
Ta kinh ngạc nhìn hắn, tâm tình phức tạp.
Đêm này, ta cơ hồ không ngủ, hoảng sợ nhịn đến hừng đông, suy nghĩ mấy lý do làm sao để không vào trong cung, không nghĩ tới hắn lại mở miệng nói trước:
"Nàng bị thương, không nên động đậy, ⼀ Chút lễ nghi phiền phức thì miễn đi."
Không vào cung? Cho nên tối hôm qua từ ngay khi ta bị đụng chân, hắn liền đã suy nghĩ hết chuyện về sau rồi?
Nhưng tại sao hắn lại muốn làm như vậy?
Ta đối với Ninh Vương sinh ra mười phần hiếu kỳ.
Lấy cớ ta bị thương, cha mẹ cùng huynh trưởng đều tới, Ninh Vương khách khí nói có việc phải rời đi trước.
"Khương Nghiên thực sự quá hoang đường " Phụ thân nói liền giận, đổ cho mẫu thân, "Đều là bà chiều nó thành quen, kiêu căng làm bậy, chỉ biết làm mà không biết để ý đến hậu quả."
Mẫu thân cũng ủy khuất, vừa nắm chặt khăn vừa khóc.
"Oán hận lẫn nhau không giải quyết được vấn đề." Ta nhắc nhở bọn họ, "Tỷ tỷ bên kia thế nào rồi?"
Mẫu thân thấp giọng nói: "Ván đã đóng thuyền."
Ta lau trán, ngồi yên lặng một lúc không biết nói cái gì.
"Nhị muội, " Huynh trưởng khó xử, "Ca ca biết muội thích Mẫn Thời Dĩ, nhưng bây giờ trong tình huống này, nếu như cố tình đem các muội đổi lại, tương lai ⼀ nếu không may sự việc bại lộ ......"
Ta hiểu, tỷ tỷ và Mẫn Thời Dĩ đã thực hiện lễ chu công , lại để cho nàng trở về làm Ninh vương phi, cũng là ép người quá đáng.
Đổi vị trí mà suy nghĩ, ta là Ninh Vương cũng sẽ không bỏ qua Khương phủ.
"Chỉ có thể đ.â.m lao phải theo lao." Ta thở dài, mẫu thân ôm ta thấp giọng khóc lên, "Đây chính là mệnh."
Phụ thân lại cả giận nói: "Đây là cái lời náo hỗn hào gì thế? Ninh Vương dù thất sủng, nhưng người ta đến cùng cũng là vương gia, dù chênh lệch thì có thể kém đến đi đâu?"
Ta giúp mẫu thân lau nước mắt, bà ấy khóc có lẽ vì thương xót cho vận mệnh của ta. Bà ấy cảm thấy ta bị thân tỷ tỷ cùng người trong lòng phản bội, là số khổ, ta không đáng bị như vậy.
Ta xác thực tức giận vô cùng, cho nên ngày mai lại mặt, ta nhất định phải chính miệng hỏi rõ ràng bọn họ mới được.
Đưa tiễn người trong nhà xong, Ninh Vương thẳng đến vào đêm mới trở về, ta đang ngủ, lại không phát giác, hắn dừng ở bên giường gọi ta: "Phu nhân?"
"Ừm?" Ta ngồi dậy, "Vương gia trở về rồi, Ngài đã ăn cơm chưa?"
Hắn thở phào, cười lên, "Vẫn chưa, phu nhân theo giúp ta ăn uống một chút được không?"
Tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt.