Nhân Gian Náo Nhiệt Bốn Phương - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-01 19:47:18
Lượt xem: 916
Ta đánh xe bò mang Hoa Liễm đi lên trấn trên bán hoa lộ ta làm.
Thời điểm hắn đi, một đường than thở bên tai ta.
"A Nguyện không thương ta, trước khi ngủ ta còn nói ta thơm thơm, ngủ được rồi liền không trân trọng nữa. Haizz, ta biết ta xinh đẹp như hoa khuynh quốc khuynh thành, nhưng cô vậy mà lại để ta bán nhan sắc để kéo khách! Ta nói cho cô biết, ta không phải loại người tùy tiện, ta chỉ................"
Ta móc móc lỗ tai, lấy một cái màn thầu trong túi ra nhét vào miệng hắn.
"Đúng là tủi thân ngươi rồi, ai bảo ngươi ăn nhiều nhất lại làm ít nhất chứ? Bây giờ ngươi có hai con đường, hoặc là bán nhan sắc, hoặc là về đốn củi."
Hoa Liễm hung hăng nhai màn thầu trừng ta, chỉ thiếu chưa viết bốn chữ "ép người làm gái" lên mặt.
Kết quả tới khu buôn bán, còn chưa dọn hàng xong, liền có một đám nữ nhân phần phật chạy về phía hắn.
Hoa Liễm đổi vẻ sầu khổ không cam lòng, thành vẻ phong lưu phóng khoáng, một cái nhăn mày, một nụ cười, sóng mắt lưu chuyển, liền bất động thanh sắc nâng giá gốc của ta lên gấp ba.....
Gấp ba lần! Tim đều nhuộm đen rồi!
Nhưng đám phu nhân tiểu thư kia lại mắt cũng không chớp như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bọn họ ném túi thơm và khăn tay lên người Hoa Liễm, vừa nũng nịu vừa chen trước chen sau nói chuyện với hắn.
"Lang quân xưng hô thế nào?"
Hoa Liễm đưa một bình hoa lộ ra: "Tỷ tỷ gọi ta Hoa Hoa là được, bình hoa lộ này tỷ tỷ nhất định phải mua đấy."
"Hoa Hoa có hôn phối chưa?"
Hoa Liễm trực tiếp nhét hai bình tới: "Ta còn nhỏ, chưa có hôn phối, tỷ tỷ mua hai bình được không?"
"Hoa Hoa có nữ tử trong lòng chưa? Ngươi xem tỷ tỷ đây thế nào?"
Tay đưa hoa lộ của hắn hơi dừng một chút, nhấc mí mắt lên nghiêng đầu nhìn ta một cái.
Khoảnh khắc sóng mắt đối diện, tim ta khẽ run rẩy.
Chỉ là chưa đợi ta cẩn thận cân nhắc ánh mắt này của hắn, hắn lại biến thành Hoa Liễm cợt nhả như ngày thường.
Khá lắm, hắn trực tiếp đưa mười bình qua: "Tỷ tỷ tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt rồi, nếu bôi mười vị hoa này của nhà ta, vậy chính là hoa tiên giữa nhân gian, tuyệt thế vô song."
"Vậy ta cũng lấy mười bình."
"Ngươi có thể xếp hàng không hả, đưa cho ta mười bình trước!"
Ta vốn còn đem theo lương khô cho hai người bọn ta, kết quả còn chưa tới trưa, liền đánh xe bò trở về rồi.
Ta xách túi tiền căng phồng ở thắt lưng, quyết định trở về sẽ thêm đùi gà cho Hoa Liễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-7.html.]
Đang nghĩ như vậy, Hoa Liễm liền tiến tới bên cạnh ta, mở nút bình hoa lộ ra.
"Không phải đều bán hết rồi sao?"
Hắn cười hì hì nhỏ hoa lộ lên đầu ngón tay, chấm lên vành tai ta.
"Bình này là ta đặc biệt giữ lại cho A Nguyện, A Nguyện cũng là nữ hài tử mà."
Ta không được tự nhiên nâng cánh tay lau lau tai: "Ta muốn bôi thì ở trong nhà còn nhiều lắm, bán đi thì tốt rồi."
"Hừ, cô đúng là thần giữ của mà, quen biết cô lâu như vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy cô bôi lần nào."
Ta không tiếp lời.
Những nữ tử thích ăn diện kia luôn có người thương người yêu, ta cô độc một thân một mình, bôi cho ai ngửi, lại lấy lòng ai chứ?
Hoa Liễm thấy ta trầm mặc, tìm chủ đề nói: "Thật đúng là không nhìn ra cô còn làm cả công việc tỉ mỉ như làm hoa lộ này. Ta tưởng cô chỉ biết làm mấy việc thô bạo."
Ta cắn môi dưới, cười nói: "Nương ta dạy đó, bà đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ rồi, bây giờ ta gần như không còn nhớ rõ khuôn mặt của bà ấy nữa rồi, nhưng những thứ nương ta dạy, ta một chút cũng không quên."
Hoa Liễm nhìn ta, ngửa người nằm trên xe bò, gối đầu lên cánh tay nhìn mây trên trời.
Rất lâu sau mới nói: "Nương ta cũng đi rồi, mới đi chưa được mấy năm. Chỉ là bà sắp chết vẫn nhớ thương tên nam nhân phụ lòng bạc tình bạc nghĩa kia, tâm tâm niệm niệm bảo ta đi nhận cha."
"Bà đâu biết rằng, tên nam nhân kia bây giờ bị những khoản nợ phong lưu ông ta làm cho liệt giường, mấy đứa con thì vừa phế vừa vô dụng, đều đang ngóng trông ông ta về trời."
Ta hỏi hắn: "Vậy sao ngươi không nhân lúc ông ta còn sống đi nhìn ông ta một cái?"
Hoa Liễm trầm mặc một lát, không hư hỏng giống như thường ngày, trong lời nói lộ ra vẻ độc ác cùng căm hận.
"Đợi ông ta nhắm mắt, ta sẽ đem theo ngọc bội của nương ta đi nhìn ông ta một cái. Sinh mà không nuôi, ông ta không xứng làm cha ta."
Ta nhìn hắn một cái, không nói gì, lại chuyên tâm đánh xe bò của ta.
Qua một lúc, hắn lấy lại tinh thần, nằm úp trên xe nghiêng đầu nhìn ta.
"Sao cô không khuyên ta giống như khuyên tên ma đầu kia? Bảo ta không để lại tiếc nuối gì đó?"
Ta đẩy cái đầu đang tiến lại gần của hắn sang một bên, liếc hắn một cái.
"Chuyện của ngươi và Đồ Lệ vốn không giống nhau, hắn đối mặt chính là kẻ thù, là kẻ phản bội, ngươi đối mặt chính mà cha mình. Nếu ngươi không muốn gặp ông ta, vậy ông ta đối với ngươi mà nói chỉ là người xa lạ, nhưng trên thực tế, ngươi muốn hay không muốn, trong lòng đã có quyết định, ta khuyên hay không khuyên, cũng không trở ngại gì với ngươi."
Hoa Liễm nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại vui đùa nói: "Vậy ta nghe A Nguyện, nếu A Nguyện bảo ta đi, ta liền miễn cưỡng đi gặp ông ta một lần, nếu A Nguyện không bảo ta đi, ta liền đợi ông ta chết rồi đi."
Lúc này, trên mặt hắn treo một nụ cười thờ ơ, cảm xúc trong mắt lại cực nhạt, khó có thể nhìn ra điều gì.
Con ngươi khi nhìn ta, giống như muốn hút ta vào vòng xoáy đó vậy.
Ta vỗ vỗ đầu hắn, trấn an nói: "Vậy thì đi đi, dù sao cũng phải đi, không phải sao?"