Nhân Vật Chính Duy Nhất - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-29 18:24:17
Lượt xem: 111
Dù đã gần bốn mươi, mẹ vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn, nụ cười hiền hậu tỏa sáng rạng rỡ. Tôi dám chắc, dù là viên ngọc quý nào cũng không sánh bằng nụ cười của mẹ.
Mẹ chỉ là một nhân vật phụ không tên trong thế giới này, nhưng với tôi, mẹ là người tốt nhất thế gian.
Tôi vùi đầu vào lòng mẹ, buồn bã nói: “Con như vậy đã rất vui rồi, mẹ.”
Mẹ hôn lên má tôi, không nói gì.
Hiện tại, nữ chính Lạc Xuyên vẫn là một cô bé vô tư lự, chỉ là con nhà bình thường. Tôi từng nhìn thấy cô ấy từ xa một lần, thực sự không hiểu sao tương lai cô ấy lại bị tình yêu giày vò đến tan nát cõi lòng.
... Nhưng đó cũng không phải là chuyện tôi nên lo lắng.
Sau khi nhận ra mình không có đủ năng khiếu để quản lý công ty, tôi bắt đầu tìm kiếm trong cốt truyện người có thể trở thành chỗ dựa cho mình.
Nhưng tìm hiểu liên tiếp vài người, đối phương hoặc là tuổi đã cao, hoặc là phẩm hạnh có vấn đề. Tôi đang tuyệt vọng nhìn vào danh sách thì Giản Ngôn Chi xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Anh ấy là con riêng của nhà họ Giản, chủ yếu tồn tại để làm đối trọng với nam chính trong nguyên tác, là một trong hai viên minh châu của giới thương nghiệp, là tân quý của giới thương nghiệp, có thể được gọi là nhân vật chính thứ hai.
Giản Ngôn Chi và nữ chính không có nhiều giao tiếp. Dù tôi không nhớ rõ nửa sau cốt truyện, nhưng nhìn phần đầu thì có vẻ anh ấy không thích nữ chính.
Tôi không nhớ rõ anh ấy giàu có như thế nào, tóm lại là rất giàu có.
Quan trọng hơn cả là hiện tại Giản Ngôn Chi đang gặp hoàn cảnh rất tệ. Vì thân phận không được đàng hoàng, anh ấy không chỉ bị bắt nạt ở trường, mà còn bị bắt nạt ở nhà, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đáng thương như cây cải nhỏ ngoài đồng.
Nhưng dù bị đối xử như vậy, anh ấy vẫn giữ tính cách hiền lành tốt bụng, tốt hơn nhiều so với Tống Tri Hàn, kẻ hung bạo luôn dùng nắm đ.ấ.m và tai nạn xe.
Sau khi quan sát Giản Ngôn Chi một tuần, tôi quyết định chuyển đến trường anh ấy học và trở thành bạn cùng bàn với anh ấy.
Cậu thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi vẫn chưa hoàn toàn lớn, dáng người gầy gò, mặc bộ đồng phục học sinh đã hơi phai màu, đôi mắt đẹp bị mái tóc dài che khuất, chỉ khi ngẩng đầu lên mới thoáng thấy được.
Tay tôi giơ lên, ngượng ngùng dừng lại giữa không trung khá lâu.
Bạn cùng bàn phía trước quay lại, cười nhạo anh ấy rồi nói với tôi: "Cậu đừng quan tâm đến cậu ta, cậu ta là đứa trẻ không ai muốn, còn hay bốc mùi nữa. Cậu đợi lát nữa đến giờ ra chơi tìm thầy chủ nhiệm đổi chỗ ngồi đi, đừng ngồi cùng cậu ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-vat-chinh-duy-nhat/chuong-2.html.]
Lúc đó, tôi thấy Giản Ngôn Chi co rúm người lại, cúi đầu xuống thấp hơn, trông vô cùng đáng thương.
Một luồng m.á.u nóng anh hùng cứu mỹ nhân dâng lên, tôi đập bàn, cau mày nói: "Tôi thấy cậu mới là đứa trẻ không ai muốn!
Từ nay về sau, Giản Ngôn Chi là người tôi bảo vệ, không được nói anh ấy là đồ rác rưởi!"
Giản Ngôn Chi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy nhanh chóng lóe lên điều gì đó, tôi chưa kịp để ý thì anh ấy lại cúi đầu xuống.
Cô giáo đến muộn ổn định lại trật tự lớp học, tôi mở sách ra, một viên sô-cô-la bị biến dạng vì bị người ta nắm trong tay xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi sững sờ, Giản Ngôn Chi nấp sau quyển sách nhìn tôi, đôi mắt ướt át, mang theo vẻ hỏi han cẩn thận.
Tôi chỉ cảm thấy tim mình bị thứ gì đó đánh trúng, dường như đã lệch khỏi hướng ban đầu.
3
Tôi thề kiếp trước tôi không phải là kẻ cầm thú. Thật sự, chắc chắn là do cơ thể tôi thoái hóa, nên mới khiến tâm lý và thẩm mỹ của tôi cũng thoái hóa đến tuổi thiếu niên.
Sau khi ngẩn người không biết bao nhiêu lần nhìn vào khuôn mặt Giản Ngôn Chi, anh ấy thu lại cây bút đang vẽ nguệch ngoạc trên vở tôi, quay đầu đi, vành tai đỏ ửng lộ ra ngoài, trông như chín đỏ.
Nhưng rất nhanh, anh ấy mím môi, quay lại nhỏ giọng hỏi: "Cậu hiểu chưa?"
Tôi vội vàng thu vở lại, liên tục nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Giản Ngôn Chi lúc này mới hoàn toàn dời ánh mắt muốn nói lại thôi, tập trung vào bài tập của mình.
Chỉ là đôi tai đỏ ửng vẫn rất dễ thấy.
Nguyên tác chỉ miêu tả Giản Ngôn Chi bằng vài câu ngắn ngủi. Nhưng chính những lời ngắn gọn ấy lại phác họa nên một nhân vật nam phụ có khí chất ngang ngửa nam chính, đủ thấy tác giả đã đầu tư bao nhiêu công sức vào ngoại hình và tính cách của anh ấy.
Sau khi gặp anh ấy, những ký ức bị chôn giấu hé lộ một phần nhỏ. Tôi mơ hồ nhớ đến trên diễn đàn kiếp trước có một topic dành riêng cho fan của Giản Ngôn Chi. Những cô gái đó mỗi ngày đều bám víu vào những cảnh xuất hiện ngắn ngủi của anh ấy, gào thét "Chồng ơi chồng ơi".