Nhập Thai Ma - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-15 00:16:37
Lượt xem: 133
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng rồi. vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt không biết dùng cái gì bảo dưỡng của mẹ chồng, dù có nếp nhăn nhưng lại đầy đặn, trắng mịn.
Hoặc là nói rằng nó trắng một cách kỳ lạ, nhờn như mỡ heo mới luộc để đông lạnh, trắng trong nhưng lại có độ bóng khó tả.
Dù sao cũng không giống da của người bình thường.
“Tỉnh rồi à?” Bà cúi đầu nhìn tôi mỉm cười, sau đó đưa tay vẩy nước trong chậu.
Tôi lúc đó mới nhận ra là mẹ chồng đang giúp tôi lau người.
Nhưng thay vì dùng khăn, bà ấy lại dùng tay!
Tôi lập tức kéo chăn, quấn người lại, cảnh giác nhìn mẹ chồng: “Phùng Chí Kiên đâu? Sao mẹ lại ở đây một mình?”
“Con ra mồ hôi nhiều, định không cần lau rửa sao? Mẹ là phụ nữ, con còn muốn đàn ông lau cho con sao? Chí Kiên không tiện làm chuyện này đúng không?” Mẹ chồng xoa tay , nói như chuyện đương nhiên.
Nhưng lại nói thêm: “Chí Kiên đang về nhà lấy quần áo và khăn mặt cho con rồi, mẹ lau tạm cho con bằng tay một chút.”
Trong lòng khó chịu, che kín người trong chăn, sờ bụng dưới, sợ đứa bé có chuyện gì.
Bây giờ đã không còn đau nữa, như thể đêm hôm qua tôi chưa từng đau đến mức nhét thuốc giảm đau vẫn vô dụng.
“Đứa trẻ vẫn ổn.” Mẹ chồng thấy tôi co rúm lại thành một quả cầu, bà ấy với tay cầm vật gì đó trên tủ đầu giường xoay về phía tôi.
Tôi vội vàng nhìn theo hướng tay bà ấy, chỉ thấy con búp bê bằng gốm sứ tối qua Phùng Chí Kiên ôm đang đặt trên tủ đầu giường.
Mẹ chồng kéo ghế để quần áo bên cạnh giường bệnh, dùng bốn ngón tay lau m.á.u trên người, nửa bàn tay đều dính m.á.u loãng.
Sau đó bà ấy đặt ngón tay vào giữa hai chân của búp bê trẻ con, ngay khi tay bà chạm đến cái lỗ chỗ đó, một cái lưỡi màu đỏ với những hạt thịt rõ ràng dường như ngửi thấy mùi m.á.u, thò ra khỏi cái lỗ tham lam l.i.ế.m m.á.u trên ngón tay mẹ chồng.
Thậm chí còn quấn lấy ngón tay của mẹ chồng, kéo vào bên trong.
Nghĩ đến m.á.u trên người mẹ chồng, tôi sợ đến mức hét lên: “Trong đó là cái gì?”
“Có gì sao?” Mẹ chồng âu yếm vuốt ve con búp bê gốm, dường như không hề nhìn thấy chiếc lưỡi dài thè ra.
Mỉm cười nói với tôi: “Đây búp bê Tống Tử mẹ đã xin về cho con, là một bé trai, phải đặt ở đầu giường thì mới sinh được con trai. Đừng làm vỡ nó, nếu không đứa trẻ trong bụng con cũng không còn đâu, Tống Tử quan âm sẽ trách t.ộ.i con đấy.”
“Sau này cho dù con có mang thai tiếp nữa, cũng sẽ bị Nan Sản Bà đi theo quấy phá!” Giọng điệu mẹ chồng đột nhiên trở nên nham hiểm, cười khúc khích nói với tôi.
Khi nghĩ tới cảm giác đau quặn ở bụng dưới như bị d.a.o đ.â.m vào, tôi nhăn mặt.
“Ồ, đúng rồi.” Mẹ chồng tôi đưa tay chạm vào cái lỗ trên bức tượng, hướng tôi cười nói: “Người ta nói rằng nếu ăn gà con sẽ sinh con trai. Nếu không mẹ vào miếu xin cho con một cái, như vậy đứa con tiếp theo sẽ là con trai!”
Tôi cũng từng nghe nói buộc một con gà con vào bên trong tượng Tống Tử, nếu ăn con gà sẽ sinh con trai.
Nhưng con búp bê của mẹ chồng rõ ràng đã quá cũ.
Bà ấy nói sẽ làm một con gà con khác cho tôi ăn, vậy con gà con trên thân búp bê này giờ đâu rồi?
Tại sao bà ấy lại nói với tôi về mang thai lần sau?
Ngay khi tôi đang suy nghĩ, bà ấy lại đưa ngón tay dính m.á.u vào trong cái lỗ hổng tối như mực.
Nhìn thấy thứ bên trong thè lưỡi ra l.i.ế.m ăn, tôi chợt hiểu ra, mẹ chồng nói đến đây để chăm sóc tôi chắc chắn không có ý tốt gì, nhanh chóng lấy quần áo bà ấy cởi ra để trên ghế mặc vào.
Chỉ cần nghĩ đến mẹ chồng cho quái vật ẩn núp bên trong búp bê ăn m.á.u của tôi là tôi đã thấy rợn tóc gáy.
Nuôi bằng m.á.u có thể là thứ tốt gì!
Nhưng khi tôi vừa mặc quần áo, mẹ chồng giữ tay tôi và nói: “Bao lâu nữa con mới có sữa? Nó đói bụng lâu rồi, mẹ không cho nó ăn no, cuối cùng mẹ cũng giúp con lấy được búp bê Tống Tử…”
“Buông ra.” Tôi kéo mạnh, nhưng sức của tôi không bằng bà ấy.
Nghĩ đến bà muốn làm cái gì, người tôi rợn tóc gáy, quần áo co giật giữa không trung, mùi m.á.u tản ra.
Thứ bên trong con búp bê, dường như ngửi thấy mùi m.á.u, nó lo lắng đến mức không ngừng di chuyển con búp bê.
Nó chui ra từ bên dưới con búp bê.
Lúc này tôi mới phát hiện ra đó là một sinh vật kỳ lạ, to bằng con mèo trưởng thành, phủ đầy lông, mặt giống người to bằng lòng bàn tay và chiếc đuôi dài bằng nửa bàn tay.
Thứ này có mắt, không có lông mi, không có lông mày. Đôi mắt màu nâu chuyển động trong hốc mắt, nhưng dường như nó không nhìn thấy gì, chỉ co giật mũi để tìm kiếm.
Ngửi thấy mùi m.á.u, nó đột nhiên lao vào chiếc quần trong tay tôi.
Tôi hét lên vì sợ hãi, cùng lúc đó cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
Con vật quái dị có vẻ sợ hãi, linh hoạt bò trên cánh tay mẹ chồng, chui vào cổ áo của bà, không nhúc nhích.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này tôi sợ đến mức không dám thở mạnh.
Nhìn thấy Hoa An Phàm cùng mẹ xông vào, tôi vội vàng kéo quần áo trong tay vào trong chăn, nói với Hoa An Phàm: “Nhanh đuổi bà ấy đi, đuổi bà ấy đi!”
Thấy tôi co rúm lại vì sợ hãi, Hoa An Phàm vội vàng chạy đến bên giường ôm tôi: “Đừng sợ, tôi ở đây!”
Tôi chỉ vào mẹ chồng: “Trong áo bà ấy có một vật kỳ lạ uống m.á.u và có khuôn mặt người, vừa rồi nó trốn trong con búp bê này.”
Có lẽ vị trí tôi chỉ có chút bất tiện, Hoa An Phàm ho nhẹ một tiếng, giúp tôi nhét chăn lại.
Nhưng mẹ chồng chỉ mỉm cười nhìn tôi, chạm vào búp bê gốm sứ, nói với mẹ tôi: “Bà thông gia đến rồi à, đây là búp bê tôi tặng Thái Doanh, đảm bảo sẽ sinh con trai đấy.”
“Cái này không phải dành cho con! Thứ quái dị ẩn nấp trên người bà ấy, chính nó khiến con đau bụng!” Nghĩ đến tối hôm qua vật kia chui vào gầm giường, tôi vội vàng nói với mẹ tôi: “Mẹ gọi điện thoại cho Phùng Chí Kiên, bảo anh ta đưa bà ấy đi.”
Nhưng mẹ tôi chỉ liếc nhìn tôi và hét lên: “Thái Doanh, con đừng gây rắc rối nữa.”
Sau đó quay ra cười với mẹ chồng tôi: “Ngại quá, con bé bị dạy hư.”
Lúc đó tôi thấy lạnh sống lưng, nhìn chằm chằm vào mẹ muốn nói điều khác nữa.
Mẹ tôi liền lịch sự mời mẹ chồng tôi ra bên ngoài ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút trong khi chờ mẹ nói với tôi vài câu.
Nghe những lời này tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh dần.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi chưa bao giờ nói một lời tử tế với tôi.
Cho dù tôi làm cái gì, làm tốt bao nhiêu, bà ấy sẽ luôn tìm được cách chèn ép tôi.
Giống như khi tôi mang thai, Phùng Chí Kiên từng nói sẽ không để mẹ chồng chăm sóc tôi, cũng sẽ không để bà ấy chăm sóc đứa trẻ, sẽ thuê bảo mẫu.
Nếu tôi không yên tâm, sẽ đưa tiền cho mẹ tôi đến chăm sóc tôi trong một tháng ở cữ.
Khi chúng tôi nhắc với mẹ chuyện đó, bà từ chối thẳng: “Đây không phải chuyện tiền bạc, con đã lấy chồng, sinh con chính là cháu nhà họ, còn có mẹ chồng thì nhất định phải là mẹ chồng con chăm sóc trong tháng ở cữ. Con nói đưa tiền cho mẹ, nếu mẹ đi, sau này sẽ nói chăm con gái ở cữ còn lấy tiền, thật khó nghe. Nếu như mẹ chăm sóc con không tốt, con đưa tiền cho mẹ nhưng trong lòng cũng không thoải mái.”
“Hơn nữa chị dâu của con cũng còn đi làm, cũng phải chăm sóc con cái. Mẹ chăm sóc con một tháng, nó sẽ phải thuê người khác chăm sóc, cũng sẽ mất một khoản tiền. Rất phiền phức, mẹ thà làm con không vui cũng không muốn làm chị dâu con suy nghĩ.”
Những lời bà nói đều hợp lý và có cơ sở, tôi nghe thấy chạnh lòng.
Mẹ chồng vừa rời đi, mẹ tôi liền nhìn Hoa An Phàm, nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Đây là tiểu Hoa phải không? Đã nhiều năm như vậy còn chưa kết hôn sao? Đổi bao nhiêu bạn gái rồi? Sao còn liên lạc với Thái Doanh? Không phải dì đã nói với cháu rồi sao, con bé đã lấy chồng, cháu phải tránh người khác nghi ngờ, cháu xem vừa rồi, cháu ôm nó có đúng lý không?”
“Vừa rồi nó chỉ mẹ chồng cái chỗ kia, cháu cũng nhìn? Có phải cháu còn định làm theo lời nó, lột quần áo kiểm tra xem có đồ quái dị ẩn núp không a?” Mẹ tôi càng nói càng gắt gỏng.
Hoa An Phàm mỉm cười với mẹ tôi, liếc nhìn tôi, nói khẽ: “Cậu cùng dì nói chuyện nhé, tôi ở bên ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhap-thai-ma/chuong-3.html.]
Cậu ta vừa quay người, mẹ tôi liền chỉ vào tôi và nói: “Không phải mày đang mang thai và không có người chăm sóc sao? mẹ chồng mày có lòng tốt đến chăm sóc, mày ồn ào cái gì? Nói bà ấy muốn hại mày, có ai hại cháu nội mình không? Còn nói bà ấy giấu thứ quái dị trên người, cho ăn m.á.u! Mày đúng là đồ sói mắt trắng.”
“Sau ngần ấy năm mày vẫn dây dưa với kẻ ăn chơi này, mày là thấy Phùng Chí Kiên quá tốt với mày đúng không.” Mẹ tôi dí ngón tay vào trán tôi mạnh đến mức muốn hằn dấu vết.
Lúc này đầu óc tôi đang rối rắm với sự quái dị của mẹ chồng, tôi không muốn nói chuyện với mẹ tôi nhưng bà càng nói càng quá đáng.
Hoa An Phàm đi tới cửa, có chút lo lắng nhìn tôi, tay nắm cánh cửa, dường như lo lắng.
“Không sao đâu.” Tôi ngẩng đầu lên và hít một hơi thật sâu, bảo cậu ta đừng lo lắng.
“Không biết xấu hổ!” Mẹ tôi liếc nhìn cậu ta, quay lại nhìn tôi chằm chằm và nói: “Đừng làm tao mất mặt.”
Hoa An Phàm đẩy cửa ra, quay người lại, vẻ mặt u ám nhìn mẹ tôi: “Dì à!”
Mẹ tôi sợ rụt người lại: “Tôi dạy con gái tôi, liên quan gì đến cậu.”
Nói xong, thò tay vào trong chăn nhéo tôi.
Tôi đang lén lút mặc áo trong chăn, bị bà nhéo, đau đến rụt chân lại, tình cờ thấy vẻ mặt thống khổ của Hoa An Phàm, trong lòng có chút đau xót.
Cảnh tượng này giống hệt như năm đó.
Hình như là hồi học cấp hai, không phải mùa thu như bây giờ, là đầu hè.
Lần đầu tiên tôi đến kỳ kinh nguyệt, quần đồng phục mỏng của tôi đỏ lên một mảng lớn.
Mặc quần áo mùa hè, bên trên chỉ mặc chiếc áo ngắn tay, không được chút nào.
Ở thời đại đấy, con gái đến tháng ngại ngùng không dám nói, con trai thì toe toét trêu đùa.
Tôi ngồi trên ghế từ khi biết chuyện, không dám động, chỉ lấy tờ giấy nháp chà trên ghế để thấm m.á.u, sau đó lén lút vo lại thành một cục nhét trong cặp sách, sợ các bạn nam cười nhạo.
Tan học, tôi không dám đứng dậy rời đi.
Là Hoa An Phàm cởi đồng phục học sinh ném cho tôi, bảo tôi buộc ngang hông, cậu ta cởi trần vỗ vỗ quả bóng, như là vừa chơi bóng rổ xong, người ướt mồ hôi, đưa tôi về nhà.
Hôm đó mẹ tôi cũng mắng tôi như thế này, thật vô liêm sỉ làm bà mất mặt!
Bà ấy không bao giờ quan tâm chuyện gì xảy ra với tôi, trước tiên sẽ mắng một trận, sau đó tôi không dám xin bà giúp nữa, bà mới từ từ bình thường trở lại.
Giống như bây giờ, bà nhéo tôi một cái còn chưa hết tức, thấy Hoa An Phàm vẫn đứng đó, bà lại nhéo tôi tiếp.
Đồng thời trừng mắt nhìn tôi, nháy mắt với tôi, ý bảo tôi đuổi Hoa An Phàm đi.
Không biết bà sợ mất mặt, hay sợ Hoa An Phàm ra tay.
Tôi đang nghĩ về chuyện cũ bị bà nhéo tỉnh, nhấc mạnh chân lên, đá vào tay của bà.
“Mày muốn c.h.ế.t à, Thái Doanh!” Mẹ tôi nhảy dựng lên, chỉ vào tôi chửi ầm lên: “Đồ ăn táo rào cây sung, tao nuôi dưỡng mày lớn mà mày dám đá tao.”
Tôi đang định nói sự tình, thì mẹ tôi liếc thấy Hoa An Phàm vẫn ở đây, như thể việc bà làm không thể che giấu được.
Bà liền vung tay lên hung dữ nói: “Mày nghĩ là tao muốn đến thăm mày à, chính là tên ăn chơi này đem theo một đống quà đến nhà, nói là Phùng Chí Kiên bảo nó đến tìm tao đấy. Tao còn nghĩ là mày sảy thai đau đến mức sắp c.h.ế.t rồi, vậy mà còn sức chửi mẹ chồng, đá mẹ đẻ!”
“Mày đã gả đi rồi, không liên quan đến tao nữa. Ở nhà còn bao nhiêu việc phải làm, tao còn chưa đi chợ, cháu tao còn muốn ăn canh cá đây!” Bà nói.
Sau đó tức giận trừng hai mắt nhìn tôi, liếc nhìn Hoa An Phàm, lạnh lùng nói: “Tao nói cho mày biết, mẹ chồng mày đã đến, mày nói với Phùng Chí Kiên nhờ mẹ chồng chăm sóc cháu, chăm sóc mày, đừng nghĩ đến nhờ tao. Tao cũng là mẹ chồng rồi, tao cũng muốn chăm sóc vợ của anh trai mày. Chẳng lẽ gả mày ra ngoài rồi còn phải chăm sóc mày.”
Tôi mặc quần áo vào, nhìn bà ấy bằng ánh mắt sâu thẳm, chợt nhận ra mình thật ngu ngốc, tối hôm qua còn muốn về nhà mẹ đẻ, còn cảm thấy có lỗi với bà…
Bà không hẳn hoàn toàn nhắm vào tôi trút giận, nhưng bà ấy cũng đã là mẹ chồng, nên khi tôi nói mẹ chồng không tốt, bà liền nghĩ đến bản thân bà.
Trút những tức giận không thể trút đến chị dâu, toàn bộ dồn cho tôi!
Biết không thể dựa dẫm vào bà, tôi lạnh lùng nói với bà: “Con biết rồi, mẹ về đi.”
Mẹ tôi mắng xong, lại thấy mệt người, liếc nhìn tôi vài lần, cuối cùng nói: “Mẹ chồng mày đã đến, bà ấy có ý tốt, đừng có giả vờ cao thượng, bà ấy giúp mày lau người, mày còn tỏ thái độ cái gì? Chẳng lẽ để Chí Kiên là đàn ông lau cho mày.”
Nói xong, trừng mắt nhìn Hoa An Lễ, quay người đi ra cửa.
Lúc này cũng không quan tâm tôi không mặc quần áo, cũng không sợ Hoa An Phàm ở chỗ này có hợp lý không.
Bà không nghĩ chờ tôi mặc quần áo tử tế rồi mới đi à?
Hoa An Phàm chờ mẹ tôi đi rồi, tay nắm cửa phòng bệnh, nói với tôi: “Tôi ra ngoài, cậu mặc đồ trước đi.”
Vừa lúc cậu ấy đóng cửa, mẹ chồng đứng ngoài cửa nhìn tôi mỉm cười.
Tôi mặc quần áo nhanh nhất có thể rồi kiểm tra con búp bê bằng sứ trên tủ đầu giường.
Thứ này nhìn cũ kỹ thật, thậm chí mép lỗ cũng bị mài nhẵn.
Nghĩ đến vật quái dị ẩn náu bên trong, tôi cảm thấy bực bội, muốn đập vỡ nó lập tức.
Những vừa giơ lên, bụng dưới đau đớn, khuôn mặt đứa trẻ mập mạp cười tươi chân thành bỗng chốc trở nên dữ tợn, hung hãn nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đau đến run tay, đang muốn thả tay, thì nghe tiếng mẹ chồng ở ngoài cửa hét lên: “Nếu rơi xuống, con cũng không sống được! Một xác hai mạng, sinh nở khó khăn!”
Theo lời mẹ chồng, tôi càng đau dữ dội hơn, chỉ biết kêu lên: “Hoa An Phàm!”
Khi cửa được đẩy ra, sắc mặc Hoa An Phàm u ám, mẹ chồng bước tới với nụ cười trên môi, bà đưa tay đón lấy búp bê gốm trong tay tôi, ôm nó vào lòng dỗ dành như đứa trẻ.
Sau đó mỉm cười nói với tôi: “Thái Doanh, đừng sợ, về nhà mẹ sẽ nấu canh cho con bồi bổ, đảm bảo sinh ra một đứa trẻ mập mạp.”
Nói xong, ôm con búp bê gốm nhẹ nhàng bước đi.
Bụng dưới của tôi vẫn đang quặn thắt vì đau, nhưng bà không để ý đến tôi, bước tới cửa dừng lại nói với tôi: “Đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, vô ích thôi, cho dù con làm mất đứa bé này, sau này mang thai tiếp cũng sẽ thuộc về mẹ.”
Mẹ chồng vừa nói, vừa cúi nhìn búp bê gốm, vỗ vỗ dỗ dành nó, mỉm cười nói với tôi: “Mẹ sẽ chăm sóc khi con ở cữ, con chỉ cần yên tâm sinh con thôi. Mẹ không định doạ con, nhưng sao con lại không biết tốt xấu, ăn nhiều khổ đâu.”
Nói xong mẹ chồng đi thẳng ra cửa.
Để lại tôi từ từ cuộn tròn vì đau đớn, Hoa An Phàm vội vàng bế tôi lên giường bệnh, gọi bác sĩ, gọi điện thoại cho Phùng Chí Kiên hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cho dù uống thuốc hay truyền tĩnh mạch, tôi cầu xin y tá hun ngải cứu giống như cách mẹ chồng đã làm.
Đều vô ích, luôn có cảm giác đau nhức, giống như bị đ.ấ.m liên tiếp vào bụng, tuy không sắc bén như hai lần trước, nhưng cũng không thể chịu nổi.
Hơn nữa, tôi đang mang thai, bác si và y tá không dám dùng thuốc mạnh, chỉ nói tôi cố chịu đựng, hun ngải cứu có thể ảnh hưởng tâm lý, có lẽ tôi đã ăn nhầm thứ gì đó, hoặc tôi có thể chịu đựng nó giống như đêm qua.
Nhưng cơn đau càng lúc càng nặng, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, như có một con d.a.o không ngừng khuấy trong bụng.
Hoa An Phàm đang gọi điện thoại, hình như đang hỏi xem có biết người nào chuyên môn không.
Đang lúc cậu ta tựa hồ đang hỏi người, Phùng Chí Kiên xách túi quần áo xông tới, lạnh lùng nói: “Vô ích thôi, chỉ cần em đồng ý cho bà đứa bé này, mới không có việc gì.”
Toàn thân tôi run lên vì đau, chưa hiểu rõ anh ta đang nói gì.
Tại sao lại cho bà ấy đứa bé này?
Phùng Chí Kiên nhìn tôi khẽ nói: “Thái Doanh, em coi như đứa bé này sảy rồi, sau này chúng ta sinh thêm đứa nữa. Nếu không, bà ấy sẽ không tha cho em, sẽ luôn bám theo em.”
Ngay khi anh ấy nói, tôi cảm thấy bụng dưới quặn đau thắt lại, như thể bị đ.â.m thẳng.
Hoa An Phàm gầm lên, đ.ấ.m thẳng vào anh ta.