Nhập Thai Ma - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-15 00:22:18
Lượt xem: 151
Tôi không ngờ sẽ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, người tôi bị kéo về phía sau, chỉ có thể dùng sức vùng vẫy để ổn định cơ thể.
“Tao sẽ lột mặt mày ra và khâu lên người tao. Sau đó sẽ chặt thằng này thành từng mảnh và cho chó ăn.” Dì của Phùng Chí Kiên hung dữ nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tôi dùng sức gỡ tóc ở chân, nhưng những sợi tóc đen nhanh nhạy giống như ngón tay của bà ta, chúng đ.â.m thẳng vào kẽ hở giữa các ngón tay của tôi và cạy từng cái một.
Bà ta có thể đã dùng tóc đen này để mở ổ khoá.
Hoa An Phàm mạnh hơn tôi, đem tôi kéo lại và hét lên: “Bác sĩ Bạch! Bác sĩ Bạch!”
Ngay khi tôi nghĩ bác sĩ Bạch sợ loại oán khí và chấp niệm này sẽ không quan tâm.
Đột nhiên, một tia lửa lóe lên, rơi xuống mái tóc đen, phát ra một tiếng “Từ”, ánh lửa lóe lên dọc theo mái tóc, đốt cháy trở lại.
Hoa An Phàm và tôi cảm thấy cơ thể thả lỏng, Hoa An Phàm lập tức đứng dậy kéo tôi chạy ra ngoài.
Nhưng vừa chạy được vài bước, tôi nghe thấy tiếng cười kỳ lạ phía sau, tôi nhìn thấy dì của Phùng Chí Kiên, đưa tay vuốt mái tóc đen của mình vài lần, dập tắt ngọn lửa rồi đi nhanh về phía chúng tôi.
Những sợi tóc đen đó có thể mọc ra.
Ngay lúc Hoa An Phàm gọi bác sĩ Bạch, Phùng Chí Kiên đột nhiên nhảy qua cửa và gọi dì: “Mẹ!”
Dì của anh ta sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Phùng Chí Kiên, đột nhiên một tay ôm mặt, một tay ôm khuôn mặt ở bụng, đau đớn kêu lên: “Chí Kiên, bọn nó gi.ế.t Chí Cường. Con giúp mẹ gi.ế.t bọn chúng đi, gi.ế.t bọn chúng đi…”
Hoa An Phàm lập tức ôm tôi vào lòng, nhìn Phùng Chí Kiên rồi nhìn dì của anh ta.
Tôi không biết Phùng Chí Kiên làm thế nào mà đến được đây, nhưng nghĩ đến thì chỉ vì dì của anh ta nói rằng, sau khi có em trai mẹ sẽ không muốn anh ta nên anh ta và dì đã nhốt mẹ mình trong nhà để c.h.ế.t vì khó sinh.
Nhiều năm qua, anh ta biết dì hại người, nhưng vẫn không ngăn cản.
Tôi kéo Hoa An Phàm dựa vào bàn bên cạnh, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào mặt bàn, từng chút với lấy chiếc bình cắm hoa trên bàn.
Nhưng vừa móc ngón tay vào thì chạm vào đầu ngón tay của Hoa An Phàm, cả hai chạm ngón tay cũng hiểu ý định của người kia.
Hoa An Phàm lập tức di chuyển đầu ngón tay dọc theo chiếc bình, chạm vào lọ pháo hoa bên cạnh.
Trong tình huống này, ai còn quan tâm có gi.ế.t người hay không!
Bộ dáng quái dị của bà ta, nếu không chết, sẽ bám lấy không tha chúng tôi.
Nếu Phùng Chí Kiên đến gần để giúp bà ta, thì phải gạ gục hắn trước.
Nhưng Phùng Chí Kiên chỉ liếc nhìn chúng tôi, sau đó quay lưng về phía chúng tôi, đến gần dì của anh ta: “Mẹ đừng buồn.”
Sau đó anh ta quay sang ôm dì, thấp giọng an ủi: “Dù sao mẹ cũng không thích sinh con.”
“Nhưng mẹ đã hứa sẽ sinh một đứa con trai trả lại cho mẹ con.” Dì của anh ta bỏ hai tay che mặt trên và dưới ra nhìn Phùng Chí Kiên: “Nếu con làm cho nó mang thai thêm đứa con nữa, mẹ sẽ tìm cách đưa linh hồn của Chí Cường nhập vào, được không?”
Tôi cầm chiếc bình liếc nhìn chân bà ta, vũng nước “Chí Cường” giống như socola tan chảy, chỉ còn lại da và m.á.u nâu sẫm.
Bà ta không thích đàn ông, cho nên không muốn tự mình sinh con, càng thích tu luyện loại ma pháp này.
Ngay khi tôi đang nghĩ về Phùng Chí Kiên và cha anh ta, những người giúp đỡ bà ta trong những năm gần đây.
Đột nhiên tôi thấy Phùng Chí Kiên lấy từ túi ra thứ gì đó, một tia sáng loé lên, sau đó nghe thấy một tiếng “Phốc xuy”, sau đó dì anh ta hét lên một tiếng, vô số sợi tóc đen tuôn ra từ các khuôn mặt trên người bà ta, gắt gao cuốn lấy Phùng Chí Kiên.
Hai người lập tức chìm trong làn tóc đen, giống như một cái kén tóc.
Khi tôi nhìn thấy điều này, cơ thể tôi trở nên cứng đờ, không biết phả làm gì.
Giọng hét của dì Phùng Chí Kiên cao đến mức khiến màng nhỉ của tôi bị đau, đầu choáng váng, thậm chí cả đèn cũng bắt đầu rung chuyển.
Mái tóc đen rối vẫn đang cuốn về phía chúng tôi nhu thuỷ triều.
Hoa An Phàm vội ôm lấy tôi chạy ra ngoài.
Vừa chạy được hai bước, chúng tôi thấy bác sĩ Bạch bĩnh tĩnh đứng sang một bên nói với chúng tôi: “Gọi cảnh sát.”
Hoa An Phàm ừ một tiếng nặng nề, bế tôi ra ngoài quán bar rồi gọi cảnh sát.
Tôi quay đầu nhìn vào trong quán bar, ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ xem bác sĩ Bạch có cứu được Phùng Chí Kiên hay không thì bên trong lại nghe thấy tiếng hét đau đớn khác.
Nó giống như tiếng hét của Nan Sản Bà trong giấc mơ, hay tiếng hét của dì Phừng Chí Kiên khi “Chí Cường” qua đời.
Âm thanh như xuyên qua não, tôi cảm thấy choáng váng một lúc rồi ngất đi ngay lập tức.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, đã ở trong bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhap-thai-ma/chuong-6.html.]
Hoa An Phàm vẫn ở bên cạnh tôi, thấy tôi đã tỉnh lại, đưa cho tôi một cốc nước đường nâu: “Bà ta đã chết, Phùng Chí Kiên bị bắt đi, tạm thời chưa có tin tức gì, nhưng lúc được đưa ra vẫn còn sống, cậu yên tâm đi.”
Tôi nhấp ngụm nước đường nâu, nhìn cậu ấy bằng đôi mắt sâu thẳm.
Cậu ấy nói thêm: “Cậu vừa sảy thai, lại giằng co lâu như vậy, thiếu máu.Tiếng hét cuối cùng khiến cậu bị chấn động, chăm sóc một thời gian sẽ ổn thôi.”
Như lo lắng tôi suy nghĩ lung tung, cậu ấy nói thêm một câu: “Không ảnh hưởng sinh sản đâu.”
Có thể còn sống đã là tốt rồi.
Tôi cười khổ, chậm rãi uống nước đường nâu.
Hoa An Phàm quen tôi hơn mười năm, cậu ấy không giấu tôi điều gì.
Bác sĩ Bạch dùng điện thoại của tôi gọi Phùng Chí Kiên đến quán bar. Anh ấy nói rằng chuyện này vốn là của nhà họ Phùng, nhân quả anh ta phải tự giải quyết. Bác sĩ Bạch sẽ không gi.ế.t một người có chấp niệm sâu như dì của anh ta.
Tôi và Hoa An Phàm ra tay, theo ý kiến của bác sĩ Bạch là không tốt, sợ bà ta sẽ biến thành ma ám ảnh chúng tôi, nên cố ý gọi cho Phùng Chí Kiên đến.
“Tôi cũng không biết bác sĩ Bạch làm thế nào để thuyết phục Phùng Chí Kiên ra tay, nhưng anh ta lúc đi ra đã nhờ tôi gửi cho cậu lời xin lỗi của anh ta. Tôi đoán anh ta nhiều năm sống cùng người điên như vậy, cũng không chịu đựng nổi.” Hoa An Phàm giúp tôi vén tóc rối ra sau tai.
Sau đó, cậu ấy nói với tôi: “Làm cách nào gắn những khuôn mặt người đó lên cơ thể được, bác sĩ Bạch cũng không biết. Trong dân gian có rất nhiều bí thuật bị thất truyền, Tiếp Âm Bà cũng là một phép thuật phù thuỷ, hai cái thai cùng chung một trứng đều có liên hệ đặc biệt.”
“Bà ta lại có triệu chứng của thần kinh, mẹ của Phùng Chí Kiên cùng bà ta có liên hệ sâu sắc, lại là c.h.ế.t vì đau đớn khi sinh con, một xác hai mạng, bà ta khâu khuôn măt của chị mình vào cơ thể, tương đương với việc khâu một con ma trên người.” Hoa An Phàm nói đến đây, cuốn tóc cho tôi.
Nhẹ nhàng nói: “Có thể bà ấy cũng biết việc khâu mặt có ích nên gi.ế.t những người bà ta thích rồi khâu mặt họ lên người mình.”
Sau đó, cậu ấy trầm giọng nói với tôi: “Sau khi xuất viện, cậu nên để tóc ngắn đi.”
Không cần phải nói, tôi cũng bị ám ảnh với tóc dài.
Còn về dì của Phùng Chí Kiên làm sao biết tôi mang thai, cố ý tìm đến đây, Hoa An Phàm không nói.
Nhưng tôi đoán có lẽ bà ta đã dùng phương pháp nào đó để khiến tôi có thai.
Bởi vì bác sĩ Bạch nói, ngay cả khi chúng tôi không làm gì, thì “Chí Cường” cũng không sống được bao lâu, đáng lẽ nó là một thai c.h.ế.t lưu, vì khi bà ta mang thai nó đã khâu khuôn mặt của mẹ Phùng Chí Kiên lên cơ thể. Màn theo năng lượng ma quái, tăng thêm nỗi oán hận cùng chấp niệm đã lưu giữ nó tồn tại, và nó còn được nuôi dưỡng bằng m.á.u và sữa của thai nhi.
Nhưng mấy thứ này chỉ đủ nuôi nó trong khoảng hai mươi năm, sinh mệnh của nó đã đến hồi kết.
Cho nên dì của Phùng Chí Kiên muốn dùng bụng của tôi để “Chí Cường” lớn lên, nghĩ rằng có thể cứu được nó.
Nghĩ xem, người bình thường chúng tôi khó có thể chịu được loại bệnh hoạn đẫm m.á.u này. Nên tôi và Hoa An Phàm không bao giờ nhắc lại chuyện này.
Tôi nằm viện bảy ngày, trong thời gian đó mẹ của tôi đến một lần, thấy Hoa An Phàm chăm sóc tôi, lại mắng tôi một trận.
Cuối cùng thấy tôi và Hoa An Phàm không để ý đến bà ấy, liền để lại một câu rồi đi: “Mày cứ tự nhiên làm gì mày muốn, sau này đừng gây hại cho tao là được.”
Sau khi tôi xuất viện, về nhà tìm búp bê gốm và tượng đất đem chôn ở nơi bác sĩ Bạch nói.
Cũng dựng bia mộ để chúng nó có nơi cư trú.
Vẫn chưa có tin tức gì về Phùng Chí Kiên, tôi đến đồn công an hỏi thì được biết anh ấy đã bị cơ quan mật bắt đi và bảo tôi đừng tìm nữa, sở đăng ký hộ khẩu đã huỷ hộ khẩu của anh ta. Chỉ hai ngày sau khi hỏi, tôi đã nhận được giấy chứng tử của Phùng Chí Kiên và một lá thư.
Nhìn như chữ của Phùng Chí Kiên, chỉ có ba chữ: Anh xin lỗi.
Tôi lấy giấy chứng tử, huỷ hộ khẩu của anh ta và rao bán căn nhà trên mạng.
Nghĩ đến nửa kho chứa đầy hàng của anh ấy, tôi nhờ Hoa An Phàm giúp tôi giải quyết.
Cậu ấy nhìn tôi lẩm bẩm nói: “Nếu tôi biết lấy anh ta rồi cậu sẽ như thế này, còn không bằng gả cho tôi. ”
Tôi nhìn cậu ấy cười cay đắng, đang muốn nói lấy cái tính trăng hoa của cậu ấy có thể chuyên tâm được sao.
Cậu ấy nói: “Tôi đã một năm không có mối tình nào rồi, sau này cũng không có. Dù sao mười năm qua, cậu cũng biết tôi là người thế nào rồi, cứ chờ đấy mà xem.”
Có lẽ chưa bao giờ nói qua lời như vậy, cậu ta gần ba mươi tuổi rồi, khuôn mặt già đỏ bừng, quay người bỏ đi.
Ban ngày, bảng quảng cáo trên tường đập vào mắt.
Tôi nhìn hai chữ: Phong Nguyệt.
“Tới đây giúp đỡ, thu dọn hàng hoá để hàng tồn trong kho có thể xuất ra và xử lý.” Hoa An Phàm quay đầu nhìn tôi hét lên.
“Được.” Tôi đáp và bước tới.
(toàn văn xong)