Nhặt được cây nhân sâm tinh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-27 23:37:27
Lượt xem: 27
Tạ Thiên Lý bóp mặt tôi, tay hắn di chuyển trên da tôi như một con rắn độc, hơi thở của hắn bên tai tôi mang lại cảm giác ghê tởm.
"Tạ Minh cái thằng bệnh hoạn đó có thể làm em thỏa mãn không? Sau này đi theo anh, anh đảm bảo em sẽ có ăn có uống, đêm nào cũng vui vẻ." Trà Sữa Tiên Sinh
Hắn gỡ bỏ miếng băng keo đen trói tôi. Ý thức của tôi ngày càng mờ mịt, toàn thân nóng nực khó chịu, chỉ nghe hắn chửi Tạ Minh, tôi không chịu thua, "Kẻ xấu! Anh mới là bệnh hoạn!"
Tôi ghét anh ta, tay tôi mò mẫm tìm được ống tiêm bị vứt bỏ. Tạ Thiên Lý cười ngạo nghễ, "Đâ..m anh đi, cô em có sức mà làm được thì anh thua."
Còn có người đưa ra yêu cầu này? Thế thì được thôi... Tôi giơ ống tiêm lên và đâ..m vào bụng anh ta. Từ ánh mắt không tin nổi của Tạ Thiên Lý, tôi tò mò rút kim ra, hắn hét lên đau đớn rồi tá..t mạnh vào mặt tôi, tôi bị đ..ánh đau điếng.
Đau ch..ết mất...!
Tôi lại đ..âm ống tiêm vào hắn... rút ra... rồi lại đâ..m vào, đ..âm đâ..m đâ..m c.h.ế.t kẻ khốn nạn!
Sau một loạt động tác dữ dội của tôi, kim tiêm bị gãy... gãy trong bụng Tạ Thiên Lý.
Trà Sữa Tiên Sinh
"……"
Tạ Thiên Lý hoảng loạn thật sự, hắn chửi bới và đá tôi văng vào góc tường, bụm bụng bước ra khỏi phòng, "Nhanh! Đưa ông đến bệnh viện, gọi người lên khiêng ông đi!"
Sau khi Tạ Thiên Lý rời đi, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa mở, cố gắng bò dậy, nhưng chỉ đi được hai bước rồi lại ngã xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-duoc-cay-nhan-sam-tinh/chuong-14.html.]
Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần, có người bước vào phòng, tôi không nhìn rõ, chỉ có thể loạng choạng nhào tới, "Tạ Minh, là anh sao? Em khó chịu quá hu hu hu..."
Nhưng hơi thở bên cạnh lại hoàn toàn xa lạ, tôi hoảng sợ buông ra.
Người trước mặt mở miệng, không che giấu sự mỉa mai, "Mặc Noãn Noãn, hóa ra cô dùng cách hạ lưu này để quyến rũ người khác?"
"Nếu không phải tôi thấy cô mới theo vào, còn tưởng cô lúc trước nhút nhát bảo thủ là thật." Hứa Kỷ Niên đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống.
Không thể nào, không thể nào... Tôi sắp c.h.ế.t rồi, còn bị mắng một trận.
"Cầu xin anh..." Tôi thở gấp, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể sắp làm tôi phát điên, "Đi hỏi Tạ Minh có phải thật không..."
Lời này có chút kỳ lạ...
"Cứu tôi... Sau này tôi sẽ không đánh anh nữa." Chắc chắn là anh ta nhớ chuyện tôi đã đánh anh ta mấy lần.
Hứa Kỷ Niên ngồi xuống, chạm vào khuôn mặt nóng bừng của tôi, "Mặc Noãn Noãn, chuyện này không thể nào, Dương Văn bị cô hại thảm như vậy. Khi tôi hẹn hò với cô, cô đã cho tôi cái gì?"
“Ây da......” Tôi sắp bị dồn đến phát đi.ên rồi. Bộ anh không thấy tôi sắp ch..ết sao?!
Hứa Kỷ Niên giọng khàn đi, kéo mạnh dây kéo phía sau váy tôi, nhưng khi chạm đến sợi dây chuyền thiên nga trên cổ tôi, anh dừng lại.