Nhặt được cây nhân sâm tinh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-25 23:46:12
Lượt xem: 94
"Tạ Minh.." Tôi nhìn email trên máy tính, muốn khóc mà không ra nước mắt, "Tôi tiếp tục thất nghiệp rồi."
Tạ Minh uống một ngụm trà, thần sắc nhàn nhạt, "Thật sao? Chia buồn với cô."
Biểu cảm đó rõ ràng không hề buồn... thật giả dối.
Tôi buồn bã lau nước mắt, đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta, nhưng bị anh ta nắm tay lại, "Đừng đánh, tôi chịu không nổi đâu."
Bàn tay của anh ta khá xương, thon dài, da trắng trông rất đẹp.
Ánh mắt Tạ Minh đầy chế giễu, "Đánh ch.ết tôi, ai nuôi cô? Trên đời này không có nhiều người tử tế như tôi đâu."
Anh ta không bao giờ che giấu sự tuyệt vọng về sự sống. Từ sớm, Tạ Minh đã chấp nhận cơ thể không tốt này, anh ta xoa đầu tôi, bảo tôi đừng khóc.
"Hôm gặp cô trời mưa, trong lòng tôi rất khó chịu nên bảo tài xế đi đường vòng, không ngờ lại gặp cô ngã trước xe tôi."
Tạ Minh cười lạnh nhạt, niềm vui không chạm đến đáy mắt, đây là lần đầu tiên đôi mắt anh ta cong lên.
Tôi nhìn anh ta ngơ ngác, suýt nữa nói ra rằng lúc đó tôi cũng muốn vào đồn cảnh sát lớn hơn để ăn cơm tù nên mới giả vờ bị xe t.ông.
Trà Sữa Tiên Sinh
Lỗi là ở chỗ, anh ta có một gương mặt khiến người ta muốn lừa ăn lừa uống.
"Anh sẽ không c.h.ế.t đâu, tôi sẽ khiến anh sống lâu trăm tuổi." Trà Sữa Tiên Sinh-Tôi lục tìm mấy vết kim trên cánh tay anh ta.
Tháng này anh ta ít tiêm hơn, thỉnh thoảng còn ngủ ngon. Một trăm tuổi đối với con người là tuổi thọ bình thường.
"Anh còn có tôi mà." Tôi là nhân sâm ngàn năm đó nha.”
Tạ Minh nghe vậy, khóe môi cong lên nhưng lại nhanh chóng mím lại, "Noãn Noãn, đừng đi làm nữa, tôi cần cô ở bên cạnh tôi."
Đôi mắt anh ấy thả lỏng, màu đen u ám biến mất, "Luôn ở bên tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-duoc-cay-nhan-sam-tinh/chuong-9.html.]
Tạ Minh đưa hai tay vòng qua cổ tôi, đeo một sợi dây chuyền thiên nga tinh xảo lên cổ. Tôi đưa tay kéo con thiên nga tinh xảo đó, tò mò sờ soạng, vui vẻ hôn lên cổ anh ta.
Thật đẹp, tôi rất thích.
"Tên và số liên lạc của tôi đều khắc ở đây." Tạ Minh mở sợi dây chuyền ra, quả nhiên có chữ.
Mặt tôi cứng lại, nhớ đến con ch.ó mà trợ lý của Tạ Minh nuôi, con ch.ó đó cũng có một thẻ tên trên cổ.
"Muốn tôi làm chó của anh sao?" Tôi kinh hoàng kéo ra, không không... phải vứt nó đi thôi.
Tạ Minh không ngờ tôi nói ra những lời này, anh ấy hôn lên đuôi tóc tôi, giọng khàn khàn quyến rũ, "Cái này đeo lên là không tháo ra được nữa."
Tôi tức giận, tôi quan tâm anh ta như vậy, thế mà anh ta chỉ muốn tôi làm thú cưng.
Từ hôm đó, tôi không thèm để ý anh ta, không ôm anh ta, cũng không tìm anh ta làm nũng. Tôi muốn anh ta hiểu, ai mới là chủ của ai.
Vào ngày thứ ba, Tạ Minh ho liên tục, thậm chí còn ho ra máu. Nhưng anh ta cứng rắn không đi bệnh viện.
Quản gia ám chỉ tôi đi dỗ dành anh ta, tôi cứng đầu không thèm để ý. Cho đến khi anh ta nôn ra máu, tôi ôm anh ta hôn điên cuồng, "Tạ Minh... huhu, sống lại đi, tôi không giận anh nữa đâu."
Linh khí của tôi chia cho anh một nửa, mau sống lại đi mà.
Khoan đã... m.á.u này ngọt thật... tôi l.i.ế.m l.i.ế.m vết m.á.u trên môi, vị cũng không tệ.
Tạ Minh từ trên giường bệnh ngồi dậy, vẻ bệnh tật tan biến, cố nén không cười, "Noãn Noãn, bệnh của tôi khỏi rồi, cô thật giỏi."
"..."
Hứ! Đồ lừa đảo, nhưng m.á.u này khá ngon.
"Muốn uống không?" Tạ Minh dùng giấy lau đi vết đỏ trên miệng tôi, "Đây là đồ uống được vận chuyển từ Thụy Sĩ, bà nội tôi cũng rất thích."
Để được uống sữa chùa, tôi đồng ý cùng Tạ Minh đi gặp bà của anh ta.