Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 60: Người đàn ông bí ẩn
Cập nhật lúc: 2024-10-21 14:10:27
Lượt xem: 8
Ngay lúc con sói thủ lĩnh ngã xuống, Lưu Á Nam, người bị nó cắn chặt, cuối cùng cũng từ từ trượt xuống đất. Ngực cậu ta lộ ra, m.á.u thịt lẫn lộn. Lôi Lôi lúc đầu bị Ngô Tiểu Hinh giữ chặt, không ngừng vùng vẫy, giờ nhìn thấy cảnh này, càng điên cuồng đá và cắn Ngô Tiểu Hinh. Do không kịp phòng bị, Ngô Tiểu Hinh bị Lôi Lôi giằng ra, vội vàng hét lên với mấy người phía trước: "Nhanh ngăn cô ấy lại!"
Nhưng đã quá muộn, chỉ trong chốc lát, Lôi Lôi đã nhào tới nằm trên người Lưu Á Nam. Những người khác sợ rằng Lưu Á Nam sẽ đột ngột biến thành xác sống, nên lúc này đều giữ khoảng cách xa. Khi thấy tình hình như vậy, bất chấp nỗi sợ hãi, Lâm Linh và Dương Khoát lập tức lao tới kéo Lôi Lôi ra.
Lúc này, Lôi Lôi không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, chỉ giơ tay run rẩy vuốt ve nửa bên khuôn mặt đã tàn phá của Lưu Á Nam. Đôi mắt cô ta mở to, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.
“Tiểu Nam? Tiểu Nam, anh tỉnh dậy đi, đừng đùa với em nữa!” Vừa nói, cô ta vừa tựa đầu vào trán Lưu Á Nam, cúi mắt nhìn đôi mắt nhắm chặt của cậu ta, cùng làn da dần chuyển sang xanh tái! “Cũng được, chắc anh cũng mệt rồi, ngủ đi, sau khi thức dậy anh có thể gặp ba mẹ.”
“Lôi Lôi, mau tránh ra!” Ngô Tiểu Hinh vừa chạy đến đã thấy ngón tay của Lưu Á Nam trong tay Lôi Lôi khẽ cử động, lập tức hét lớn.
“Các người tránh ra, đừng làm ồn Tiểu Nam, anh ấy đang ngủ mà!” Lôi Lôi nói rồi vung tay, khiến Lâm Linh và Dương Khoát phải lùi lại vì lo sợ sẽ làm cô ta bị thương.
“Tiểu Nam, anh tỉnh rồi à?” Tiếng nói đầy vui mừng của Lôi Lôi chưa kịp thốt ra hết thì Ngô Tiểu Hinh đã kéo mạnh cô ta ra, ngay khoảnh khắc Lưu Á Nam vừa mở mắt, định cắn vào cổ cô ta.
"Roar!"
Không có gì bất ngờ, tiếng gầm của xác sống phát ra từ miệng Lưu Á Nam. Tâm trạng của mọi người lập tức rơi vào vực thẳm.
Lưu Á Nam đã biến thành xác sống, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã biến thành thất vọng.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam!” Thấy Lưu Á Nam mở mắt và bắt đầu cử động, Lôi Lôi không hề sợ hãi mà ngược lại còn vui mừng, vẫy tay gọi cậu ta. Bị Ngô Tiểu Hinh giữ chặt, cô ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ, vội vàng quay đầu nói với Ngô Tiểu Hinh: "Tiểu Hinh, thả tôi ra, Tiểu Nam tỉnh rồi, anh ấy không c.h.ế.t mà!" Nói xong liền cố gắng giằng tay Ngô Tiểu Hinh ra.
Nhìn thấy Lưu Á Nam đã trở thành xác sống và tiến về phía họ, Lôi Lôi càng vùng vẫy dữ dội hơn. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Ngô Tiểu Hinh giơ tay đánh mạnh vào sau đầu Lôi Lôi, cho đến khi cô ta mềm nhũn ra và nằm im trong lòng Ngô Tiểu Hinh. Ngô Tiểu Hinh nuốt nghẹn xuống cổ họng, mắt nhắm chặt. Khi mở mắt lại, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, nói với Thẩm Bân: "Giết cậu ấy đi!" Sau đó, cô cùng Lâm Linh bế Lôi Lôi trở về xe.
Đứng bên cửa xe, nghe tiếng nặng nề của một vật rơi xuống, cô dừng bước, mắt cay cay nói: "Thiêu xác cậu ấy đi!"
"Á!" Khi Ngô Tiểu Hinh vừa dứt lời, bên kia vang lên tiếng hét kinh ngạc của Phùng Lệ Na.
Ngô Tiểu Hinh vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy từ thân thể của con sói thủ lĩnh vốn đã bị c.h.é.m thành thịt vụn bỗng dưng bùng lên một luồng ánh sáng xanh, vụt nhanh vào thân thể của Lan Lan, cô bé đang nằm bất động trong vòng tay của mẹ. Tiếp đó, Lan Lan cử động. Đầu tiên là mở mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn mẹ Lan Lan trong giây lát, rồi giống như người xa lạ, cô bé đẩy mẹ ra, đứng dậy, nhìn quanh một vòng, sau đó nhếch mép cười gian tà: "Cũng có nhiều người đấy nhỉ!" Giọng nói phát ra không còn là giọng trong trẻo ngọt ngào của Lan Lan nữa, mà là một giọng nam trầm khàn, đầy từ tính.
Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh vội vàng đặt Lôi Lôi lên ghế xe, sau đó quay lại, cầm vũ khí cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?” Những người khác cũng dần dần tiến về phía họ.
Mẹ Lan Lan lúc này dường như tỉnh lại từ cơn choáng, nhìn Lan Lan với ánh mắt đầy kinh ngạc: “Lan Lan!”
“Hừ hừ, tôi là ai ư? Để tôi nghĩ xem…” Giọng nói cố tình dừng lại một lúc, nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của mọi người, hắn cười lớn, “Đừng căng thẳng thế chứ, cơ thể này không chịu nổi sự tàn phá của các người đâu, anh trai ẩn thân kia!” Vừa nói, hắn liếc mắt về phía sau bên trái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-60-nguoi-dan-ong-bi-an.html.]
Bị phát hiện, Thẩm Bân, người luôn ở trạng thái ẩn thân, dần dần hiện thân, tay vẫn đặt trên cổ của hắn, lạnh lùng nói: “Không ngờ có thể phá được thuật ẩn thân của ta, ngươi là người của thế gia sao?”
“Hừ hừ, đoán đúng rồi, nhưng không có phần thưởng đâu!” Vừa nói, hắn liếc mắt mỉm cười quyến rũ về phía Ngô Tiểu Hinh.
Một ánh mắt vốn dĩ đầy mê hoặc mà phát ra từ một đứa trẻ thì chỉ khiến cho mọi người rợn tóc gáy. Người đàn ông dường như nhận ra tình cảnh này, bực bội nhìn vào cơ thể nhỏ bé của mình, lẩm bẩm: “Sao lại vào cơ thể của đứa nhóc này cơ chứ!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Thẩm Bân nghe thấy lời của hắn, tay càng siết chặt hơn. Người đàn ông cười và giơ tay ra ý bảo Thẩm Bân đừng kích động, sau đó tiếp tục thờ ơ nhìn mọi người và nói: “Không ngờ vật thí nghiệm i1 của chúng ta lại bị tiêu diệt nhanh như vậy, ta chỉ tò mò xem là ai làm điều đó, tiện thể cho các ngươi một phần thưởng, ừm!” Hắn tạm ngừng như đang đắn đo suy nghĩ về phần thưởng, rồi một lúc sau, như chợt nghĩ ra, hứng thú nói: “Ta sẽ cho các ngươi một bí mật coi như là phần thưởng. Trong đầu của những a1 đều có tinh thể, các ngươi hãy lấy tinh thể đó ra và uống chất lỏng bên trong, các ngươi sẽ có dị năng! Uống càng nhiều, dị năng càng mạnh.”
Từ đầu đến cuối, người đàn ông dường như chỉ nói chuyện một mình, hoàn toàn không quan tâm đến việc mọi người không hiểu và bối rối thế nào. Khi nói xong, hắn mới nhận ra rằng tất cả đều nhìn hắn một cách khó hiểu, liền bật cười: “Các ngươi không biết i1 và a1 là gì phải không?” Thấy mọi người không đáp, người đàn ông lại tiếp tục: “i1 chính là những vật thí nghiệm động vật mà các ngươi vừa tiêu diệt, còn a1 chính là con người, hay còn gọi là tang thi!”
“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin những lời ngươi nói sao?” Dương Khoát lạnh lùng nói.
“Hừ hừ, hai cô gái nhỏ này chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao?” Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh đứng cạnh xe.
Bị gọi tên, Lâm Linh khẽ cau mày, còn Ngô Tiểu Hinh thì vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn người đàn ông và hỏi: “Ngươi nói, những tang thi và động vật biến dị này đều là vật thí nghiệm của các ngươi?”
“Đúng vậy! Nhưng chúng ta gọi chúng là a1 và i1, thế nào, đơn giản phải không?”
“Vậy có nghĩa là…” Ngô Tiểu Hinh híp mắt, nhìn chằm chằm vào hắn, từng chữ từng chữ một nói: “Tận thế này là do các ngươi gây ra?”
“Chính xác!” Người đàn ông đáp lời một cách vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Ngô Tiểu Hinh, hắn cười nham hiểm: “Nếu các ngươi có thể sống đến cuối cùng, ta có thể xem xét cho các ngươi gia nhập chúng ta!” Thấy Dương Khoát đã giương s.ú.n.g chĩa vào hắn, và Thẩm Bân cũng càng lúc càng siết chặt tay, người đàn ông không vội vàng mà nói: “Ta rất mong chờ màn trình diễn của các ngươi. Vậy thì, tạm biệt!” Vừa nói, hắn quét mắt qua Lý Khánh Nhã và Thẩm Bân. Sau đó, một đám ánh sáng xanh bay ra, từ từ tan biến vào không trung.
Cơ thể của Lan Lan cũng lập tức đổ xuống, một lúc sau, cô bé dần tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt lo lắng của mẹ, giơ đôi tay nhỏ bé ra và nói: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”
Mọi người bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng của Lan Lan, vội vàng vây lại kiểm tra. Tuy nhiên, không ai phát hiện ra Phùng Lệ Na đã lặng lẽ đi đến bên cạnh t.h.i t.h.ể của Lưu Á Nam, vẫn chưa kịp thiêu.
Khi mọi người xác nhận rằng cô bé vô hại trước mặt đúng là Lan Lan, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Còn mẹ của Lan Lan thì ôm chặt con bé, khóc thét lên: “Con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp, con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp!” Câu nói này lặp đi lặp lại nhiều lần khiến mọi người đều cảm thấy xót xa và thương cảm.
“Á!” Một tiếng thét kinh hoàng lại vang lên khắp nơi.
_________________________________
Ôi OTP Nam Lôi của tui!!!!!!!!! Sao đu couple nào là âm dương cặp đó z tr huhuuuuu!!!!