Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 76: Hoa Hạ Đô - Đăng Ký (1)
Cập nhật lúc: 2024-10-22 19:54:45
Lượt xem: 5
Một tuần thời gian, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Mỗi ngày đều có người mang đồ ăn đến, chẳng cần làm gì, chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Có lẽ đây là những ngày thoải mái nhất mà họ đã trải qua trong một thời gian dài. Điểm không tốt duy nhất là họ chỉ có thể ở lại trong cái sân nhỏ này!
Hôm qua, Dương Lôi đã thông báo với họ rằng, nếu tối nay không có gì bất thường, họ có thể rời khỏi đây và vào căn cứ.
Sáng sớm, Ngô Tiểu Hinh và mọi người đã thu dọn hành lý xong, đứng ở giữa sân.
Không để họ đợi lâu, ngay khi đến giờ ăn, Dương Lôi xuất hiện cùng với hai đặc cảnh. Sau khi chào hỏi hai người lính canh ở cửa hầm, anh ta đi đến chỗ họ.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng.” Ngô Tiểu Hinh gật đầu.
“Vậy thì đi thôi, tôi sẽ dẫn các bạn đến đăng ký.” Nói rồi, anh quay người.
Họ đi qua cái hầm trước đó, nhưng không ngờ bên trong cái hầm này lại có điều kỳ diệu. Đến giữa đường, Dương Lôi không đi theo lộ trình ban đầu, mà sờ lên tường, rồi nhẹ nhàng gõ ba cái. Một bức tường cách đó khoảng một mét bất ngờ dâng lên, lộ ra một cái hầm sáng ánh đèn.
Khi Dương Lôi bước vào, cánh cửa lại đóng lại, sau đó họ đi bộ khoảng hai mươi phút nữa mới hoàn thành đoạn hầm này.
Khi những tòa kiến trúc hiện ra trước mắt, mặt của Ngô Tiểu Hinh và nhóm bạn lộ rõ sự chấn động.
Một tòa lầu cổ cao hơn bốn mươi mét, giữa là một cái cổng vòm, phía trên cổng có bốn chữ “Hoa Hạ Đô” được khắc chạm tinh xảo. Trên tòa lầu là hai tòa tháp, được bao quanh bởi những lan can bằng đá trắng tinh xảo. Mái ngói vàng và những bức tranh rực rỡ tương phản với nhau, khí thế uy nghi, hùng vĩ. Hai bên có năm người vũ trang đứng canh gác, ở giữa là lá cờ năm sao đại diện cho Trung Quốc, không có gió, nhưng vẫn bay phấp phới, cho thấy Trung Quốc vẫn chưa sụp đổ, vẫn đứng vững trên mảnh đất này, thể hiện sự tự hào của nó.
Dương Lôi đi về phía trước, chờ cho mọi người từ sự chấn động hồi phục lại, với giọng điệu kiên định nói: “Rồi sẽ có một ngày, thành phố này sẽ trở lại mặt đất.”
Nghe thấy những lời này, trái tim tất cả mọi người đều chấn động. Lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, sao có thể dễ dàng bị đánh bại? Lịch sử đã từng ngã xuống, nhưng luôn có thể đứng dậy, kiêu hãnh nhìn xuống tất cả khó khăn, ôm ấp những con dân của mình, bảo vệ mảnh đất này.
Sau một khoảnh khắc phấn khích ngắn ngủi, Dương Lôi dẫn mọi người vào cổng vòm. Hai bên cổng vòm có hai cánh cửa gỗ sơn đỏ chưa đóng lại, trên đó dường như có chữ “Phòng Đăng Ký” được viết tạm bợ, tạo nên một sự trái ngược kỳ lạ với vẻ uy nghi của nơi này.
Dương Lôi đứng ở cửa, gõ ba cái, ngay lập tức bên trong có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Vào đi.”
Chưa kịp xem cảnh vật bên kia tòa lầu, họ đã bị Dương Lôi gọi vào phòng đăng ký.
Đó là một văn phòng đơn giản, bên trong có ba người, hai cô gái trẻ khoảng đôi mươi ngồi ở hai bên, mỗi người trước mặt đều có một chiếc máy tính. Ở giữa, trên bàn làm việc đối diện cửa ra vào là một cuốn sổ, phía sau là một người đàn ông trung niên mặc áo vest quân đội màu xanh.
Người đàn ông nhìn thấy số lượng người vào, chỉ gật đầu, rồi mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một chồng giấy tờ, quay sang Dương Lôi nói: “Đơn đăng ký ở đây, để họ điền xong rồi đưa lại cho tôi.” Nói xong, ông lại cúi đầu nhìn vào cuốn sổ.
Dương Lôi cười khổ, nhìn Ngô Tiểu Hinh đang nhìn ông, rồi nhún vai, đi tới cầm giấy tờ lên, lật qua một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, rồi đi đến trước mặt Ngô Tiểu Hinh, đưa giấy cho cô, nói: “Các bạn điền đi, có bút không?”
Câu hỏi này khiến Ngô Tiểu Hinh ngẩn ra, cô không mang theo bút, lúc trước chỉ lo chạy trốn, ba lô cũng vì nước hồ mà biến mất. Quay lại nhìn những người khác, ai cũng có vẻ bối rối.
“Lão Trương, đưa vài cây bút.” Dương Lôi cũng không làm khó họ, thấy vẻ mặt của mọi người, quay lại gọi người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
Người được gọi là Lão Trương ngẩng đầu lên quét một lượt qua mọi người, rồi lại cúi đầu mở ngăn kéo, cẩn thận lấy ra một chiếc bút máy đặt lên bàn, miệng nói: “Cái này là bảo bối của tôi, dùng xong nhớ trả lại nhé.”
Nghe giọng điệu như trẻ con không muốn cho đi kẹo, Ngô Tiểu Hinh không khỏi mỉm cười, gật đầu đi qua lấy bút, rồi phân giấy cho những người khác.
Cô nhìn vào tờ đơn trong tay. Rất bình thường, giấy 24k, chỉ có vài câu hỏi và một ghi chú.
Họ tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp, thành phố đang ở, có từng tiêu diệt xác sống (số lượng), đã gặp những loại xác sống nào, khả năng cá nhân, ghi chú.
Câu hỏi rất đơn giản, Ngô Tiểu Hinh chỉ lướt qua, rồi cúi đầu viết vào bàn làm việc của Lão Trương.
Họ tên: Ngô Tiểu Hinh
Tuổi: 18
Giới tính: Nữ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-76-hoa-ha-do-dang-ky-1.html.]
Nghề nghiệp: Học sinh
Thành phố đang ở: Thành phố X
Có từng tiêu diệt xác sống (số lượng): Có, 56 con
Đã gặp những loại xác sống nào: Xác sống thông thường, xác sống biến dị màu đen, xác sống bò, mèo biến dị, bò, rắn, chuột, sói
Khả năng cá nhân: Không
Ghi chú: Khi xác sống tấn công thành phố, tôi đang du lịch ở nơi khác.
Nguyên nhân ghi chú ở cuối là vì sợ họ nghi ngờ, thành phố X đã bị b.o.m nguyên tử tàn phá, điều này đã được cả thế giới biết đến, trong khi họ lại an toàn, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ. Cô cũng từng nghĩ đến việc điền tên thành phố khác, nhưng vừa rồi vô tình nhìn thấy trang của cuốn sổ của Lão Trương có tiêu đề "Tra cứu hộ khẩu toàn quốc", nên đã bỏ qua ý nghĩ này để tránh gây rắc rối. Còn về số lượng xác sống mà cô có thể nhớ rõ, là nhờ vào dấu ấn trên cổ tay, ở phần vùng xám trên đó có thêm một đoạn, hiển thị con số 56.
Cô đưa tờ đơn đã điền xong cho Lão Trương, rồi đưa bút cho Lâm Linh đang đứng phía sau, nghiêng người sang một bên để tạo khoảng trống.
Lâm Linh vừa đứng sau cô, nên đã nhìn thấy rõ cách cô điền, giờ viết cũng dễ dàng hơn nhiều, không cần Ngô TiểuHinh nhắc nhở.
Họ tên: Lâm Linh
Tuổi: 18
Giới tính: Nữ
Nghề nghiệp: Học sinh
Thành phố đang ở: Thành phố X
Có từng tiêu diệt xác sống (số lượng): Có, 68 con
Đã gặp những loại xác sống nào: Xác sống thông thường, xác sống biến dị màu đen, xác sống bò, mèo biến dị, bò, rắn, chuột, sói
Khả năng cá nhân: Kiếm thuật.
Ghi chú: Khi xác sống tấn công thành phố, tôi đang du lịch ở nơi khác, kiếm thuật là do ông nội dạy.
Khi nhanh chóng viết xong, cô ấy đưa tờ đơn cho Lão Trương, rồi đứng bên cạnh Ngô TiểuHinh.
Kiếm thuật của cô ấy rất mạnh mẽ và quyết liệt, mỗi lần đều xông lên hàng đầu, số xác sống cô ấy tiêu diệt tự nhiên nhiều hơn Ngô Tiểu Hinh. Việc viết ông nội dạy kiếm thuật cũng là để tránh người khác nghi ngờ về số phận của cô và Ngô Tiểu Hinh. Nếu Ngô Tiểu Hinh muốn giữ kín, chắc hẳn cô ấy cũng có lý do riêng.
Tiếp theo là Thẩm Bân, cậu ta nhận bút từ tay Lâm Linh và cúi xuống viết trên bàn làm việc. Lôi Lôi thì bước đến bên cạnh.
Họ tên: Thẩm Bân
Tuổi: 21
Giới tính: Nam
Nghề nghiệp: Sinh viên
Thành phố đang ở: Thành phố X
Có từng tiêu diệt xác sống (số lượng): Có, 48 con
Đã gặp những loại xác sống nào: Xác sống thông thường, xác sống biến dị màu đen, xác sống bò, mèo biến dị, bò, rắn, chuột, sói
Khả năng cá nhân: Không
Ghi chú: Khi xác sống tấn công thành phố, tôi đang du lịch ở nơi khác.