Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:16:37
Lượt xem: 15
Liên quan tới sự khác thường của Diệp Phù, Tiêu Ngôn Phong đều biết rất rõ ràng, Thái tử là đối tượng mà hắn đề phòng, theo dõi cẩn thận nhất, cho nên nhất cử nhất động của Đông cung hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Nàng ấy, cuộc sống trôi qua rất không như ý, tất nhiên là gầy đi." Tiêu Ngôn Phong nắm lấy tay Diệp Thiên kéo lại gần mình sưởi ấm cho nàng, "Sau khi Thái tử đem Diệp Phù vào Đông cung, cho nàng một cái danh phận Phụng nghi, liền không hề để ý tới nàng nữa. Đông cung không có Trắc Phi, chỉ có một mình Thái Tử Phi, đột nhiên lại tới một nữ nhân, trong lòng Thái Tử Phi hiển nhiên là không vui vẻ, lại nhìn ra Thái tử cũng không thèm để ý đến Diệp Phù, liền làm ra chút thủ đoạn, trong hậu viện thủ đoạn hại người, bẩn thỉu có rất nhiều, chủ mẫu muốn xoa nắn, nghiền ép một tiểu thiếp, nhất là loại tiểu thiếp không được sủng ái, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
Diệp Thiên gật gật đầu, mặc dù nàng chưa từng có cơ hội nhìn qua chủ mẫu và tiểu thiếp giao tranh, nhưng Mạnh thị lo lắng sau này Dự vương sẽ có thêm Trắc Phi hoặc một nữ nhân nào khác, vì thế rất cẩn thận đem sự tranh đấu giữa cá nữ tử chốn hậu viện đều nói qua cho nàng biết, cũng không thể để nữ nhi cái gì cũng không biết, ngây ngây ngốc ngốc gả vào vương phủ được.
Tiêu Ngôn Phong cầm tay của nàng vuốt ve, tiếp tục nói "Chi phí ăn mặc, chi dùng của Diệp Phù cái gì cũng không thiếu, người ngoài nhìn vào không thể ý kiến, chỉ ra sai lầm cái gì, nhưng thật sự mỗi ngày nàng trôi qua như thế nào, thì cũng chỉ có mình nàng biết mà thôi."
"Nàng còn nhờ muội nhắn cho Nhị thẩm, nói rằng nàng sống rất tốt, Thái tử và Thái Tử Phi đều đối xử với nàng rất tốt." Diệp Thiên thở dài, "Nàng đây là muốn tốt khoe xấu che, nàng thân ở Đông cung, cho dù có nói cho Nhị thẩm của muội biết tình huống thực tế, cũng chỉ có thể làm cho người nhà lo lắng thêm mà thôi, chỉ có thể lo lắng suông một chút biện pháp cũng không có, còn không bằng nói rằng mọi chuyện đều tốt cho rồi."
"Hẳn là như thế, đại tỷ tỷ này của muội xem ra là vì người nhà mình mà suy nghĩ."
Diệp Thiên ngẫm nghĩ, "Thật sự nhìn người không thể xem bề ngoài, nhìn Thái Tử Phi và Bình quận vương phi thoải mái thân mật đến như thế, tươi cười ôn hòa trò chuyện, không nghĩ tới sau lưng lại lợi hại như vậy."
Tay của Tiêu Ngôn Phong dừng lại, "Thiên Thiên gặp được Bình quận vương phi?" Nói đến Bình quận vương phủ, hắn không khỏi nhớ tới chuyện kiếp trước Thiên Thiên của hắn không thể mang thai sinh con, bởi vì cuối cùng là Bình quận vương phủ thu được nhiều chỗ tốt nhất, hắn nhịn không được mà hoài nghi liệu có phải là bọn họ đã hại tiểu nha đầu của mình hay không.
Diệp Thiên gật đầu, thuật lại chuyện Bình quận vương phi đưa điểm tâm tới cho Thái Tử Phi nói hết cho Tiêu Ngôn Phong biết, "Xem ra từ sau khai Thái Tử Phi bị sảy thai, thân thể vẫn mãi chưa điều dưỡng tốt lên được mà."
Sắc mặt của Tiêu Ngôn Phong lập tức thay đổi, hai bàn tay giữ chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, "Điểm tâm kia! Thiên Thiên có ăn hay không?" Hắn biết nàng ở bên ngoài luôn luôn cẩn thận sẽ không tùy tiện ăn uống lung tung, nhưng lại sợ có mặt Thái Tử Phi, nàng từ chối không được, thật sự đem chỗ điểm tâm kia nuốt vào bụng, mặc dù không nhất định là có vấn đề, nhưng chỉ cần có liên quan đến Bình quận vương phủ, hắn liền khó tránh khỏi nảy sinh cảnh giác.
"Không có không có." Diệp Thiên thấy hắn khẩn trương đến mức bóp chặt hai bả vai mình đến đau nhức, vội vàng an ủi: "Muội không có ăn, đều lén lút tráo vào trong khăn tay rồi." Nàng vừa nói vừa lôi từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay đã bị cuốn lại thành một đoàn, mở ra cho Tiêu Ngôn Phong xem.
Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy bên trong khăn tay có hai miếng điểm tâm đang chỉnh chỉnh tề tề nằm trong đó, hiển nhiên là nàng đã cắn qua một ngụm, đặt cùng một chỗ không khớp thành một khối, hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có chút không yên lòng nói: "Mặc dù điểm tâm này Thiên Thiên không có ăn vào bụng, nhưng dù sao cũng đã bỏ vào trong miệng, Thiên Thiên đi với ta về vương phủ, để cho Lộc y chính kiểm tra một chút."
Diệp Thiên tin tưởng mình không có đem điểm tâm nuốt xuống bụng, có điều thấy hắn lo lắng bất an như thế, cũng liền đáp ứng, để cho Lộc y chính kiểm tra qua, chí ít có thể làm cho hắn yên tâm.
Xe ngựa vốn đang muốn đưa Diệp Thiên trở về Hầu phủ, lúc này Tiêu Ngôn Phong lại phân phó một tiếng, liền quay đầu hướng về Dự vương phủ mà đi.
Tiêu Ngôn Phong lấy một ấm trà từ không hộp giữ ấm lấy ra, rót cho Thiên Thiên một chén trà, dùng tay thử chút độ ấm, "Thiên Thiên dùng trà súc miệng đi, tuyệt đối đừng nuốt xuống." Mặc dù điểm tâm kia là Bình quận vương phi tặng cho Thái Tử Phi, hắn lại rất sợ tiểu nha đầu sẽ bị liên luỵ.
Diệp Thiên không đành lòng khiến hắn lo lắng, làm theo lời hắn nói.
...
Vừa về tới vương phủ, Tiêu Ngôn Phong lập tức cho gọi Lộc y chính đến.
Khang công công sau mấy lần phải chạy gần nửa vương phủ đến chỗ lương y sở, đã có kinh nghiệm, đặc biệt an bài một tiểu thái giám tay chân nhanh nhẹn, nếu có chuyện gì có thể lập tức chạy truyền lời. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy chủ tử của mình khuôn mặt thâm trầm, chăm chú, cẩn thận ôm tiểu vương phi tiếp vào phủ, vừa thấy hắn liền phân phó đi gọi Lộc y chính tới ngay, Khang công công giật nảy mình, còn tưởng rằng tiểu Vương phi của mình ở bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi, cũng không cần đến tiểu thái giám kia, nhấc chân liền chạy, một đường chạy vội đến lương y sở.
Diệp Thiên nhẹ nhàng đ.ấ.m đấm Tiêu Ngôn Phong một cái, mình rõ ràng có thể đi, đứng bình thường, chuyện gì cũng không có, hắn lại nhất định phải chuyện bé xé ra to, ôm mình vào phủ, nhìn xem đều đem mọi người dọa cho hết hồn cả rồi.
Tiêu Ngôn Phong mặc kệ không quản đến chuyện này, vương phủ chính là địa bàn của hắn, ai dám nói này nói nọ, hơn nữa, phàm là chuyện có quan hệ đến tiểu nha đầu của mình, có cẩn thận hơn nữa cũng không quá đáng.
Lộc y chính thở hồng hộc chạy đến, Khang công công quen tay xách hòm thuốc cho hắn, trời đang lạnh lẽo như vậy, hai người lại chạy gấp đến mức mồ hôi đầy đầu.
Lộc y chính vừa tiến vào cửa, lập tức nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên quan sát kỹ một lượt, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, nhìn không giống dáng vẻ đang sinh bệnh, kinh ngạc sửng sốt một chút, lại nhìn sang Dự vương, cũng không có bất kỳ chỗ nào khác thường.
Dự vương vẫy tay gọi hắn lại gần, "Mau tới bắt mạch cho Thiên Thiên, xem nàng có trúng độc gì hay không."
Trúng độc? Lộc y chính giật nảy mình, vội vàng bước đến bên cạnh bàn, ba ngón tay đặt trên cổ tay Diệp Thiên, tập trung tinh thần cẩn thận cảm nhận, nửa ngày sau, lão mới nghi hoặc nhìn sang Dự vương, "Từ mạch tượng xem ra, tiểu Vương phi không có chỗ nào khác thường hết, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?!" Tiêu Ngôn phong khẩn trương lo lắng hỏi.
"Chẳng qua là, lúc trước thân mình tiểu Vương phi có chút thể hàn, mặc dù không sao, nhưng những khi quỳ thủy tới khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tốt rồi."
"..." Dự vương trợn mắt nhìn lộc y chính, mình đang lo lắng muốn chết, hắn còn dám lấp lửng nói một câu như vậy.
Diệp Thiên nhịn không được cũng trợn mắt nhìn Lộc y chính một cái, ai bảo lão dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói về chuyện quỳ thủy của mình chứ, lại còn nói với dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như thế nữa chứ.
Đôi mắt nhỏ đen bóng của Lộc y chính mê mang không hiểu chớp chớp, lão cũng không có nói sai cái gì nha, hơn nữa, tiểu Vương phi không trúng độc không phải là chuyện tốt hay sao, hai người kia làm sao nhìn đều có vẻ rất bất mãn vậy? Lão nghi hoặc quay sang nhìn Khang công công, lại thấy Khang công công cũng đang lườm lão, chính là quang minh chính trừng mắt lườm lão nha.
Lúc này Tiêu Ngôn Phong lại lấy khăn tay của Diệp Thiên ra, đem hai khối điểm tâm kia đưa cho Lộc hươu y chính nhìn, "Ngươi xem một chút, điểm tâm này có vấn đề gì không?" Tiểu nha đầu bình an không có chuyện gì, hắn đã yên tâm rồi, có điều Lộc y chính đều đang ở đây rồi, liền để hắn thuận tiện kiểm tra kỹ chỗ điểm tâm kia đi, dù sao cũng là dược thiện, bên trong đều là dược liệu, ai biết có trộn lẫn thứ gì không tốt hay không.
Lộc y chính lấy một cái kẹp bằng trúc từ trong hòm thuốc của mình ra, kẹp lấy một khối điểm tâm nhỏ, cẩn thận ngửi ngửi, quan sát, cảm nhận nửa ngày, rồi mới nói, " Đây là dược thiện cho nữ tử dùng, để điều dưỡng thân thể sau khi sinh non, dược liệu đều là thứ rất quý giá, hiệu quả hẳn là cũng không sai, chỉ là... trong này còn có thêm hai vị thuốc không có liên quan, là thứ gì ta?"
Lão giơ cao kẹp trúc trong tay, mờ mịt đi vòng vòng trong phòng mấy vòng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, gõ trán một cái, thốt lên, "Không thể nào?!" Sau đó bổ nhào vào bên bàn, đem khăn tay kia túm chặt, chạy biến đi như một làn khói, ngay cả hòm thuốc thân yêu cũng đều quên không cầm đi.
"Hắn... hắn thế này là thế nào?" Diệp Thiên hai mắt trợn tròn, chẳng lẽ chỗ điểm tâm trong khăn tay kia là thứ gì cực kỳ đáng sợ, nếu để ở chỗ này sẽ nhảy ra hại người hay sao? Tiêu Ngôn Phong biết rõ bản tính của lão, cho nên nói với nàng, "Nhất định là hắn đã nghĩ ra cái gì, nhưng trong tay lại không có công cụ để kiểm tra, cho nên mới vội vàng chạy về Lương y sở tra xét đi. Thiên Thiên đừng nóng vội, hắn kiểm tra rõ ràng rồi sẽ trở lại ngay thôi." Có điều, nhìn Lộc y chính kích động như vậy, chẳng lẽ bên trong điểm tâm kia quả thật có cái gì không đúng sao?
Diệp Thiên ở Đông cung không ăn uống gì, lúc này đã là giờ Thân rồi, bụng của nàng đã sớm đói đến xẹp lép, nàng sờ sờ bụng, nhìn về phía đĩa điểm tâm bày ở trên bàn, nhưng dáng vẻ mới rồi của Lộc y chính đã dọa đến nàng, bây giờ nhìn đến điểm tâm đẹp đẽ, ngon mắt kia, cho dù là đồ do Dự vương phủ chuẩn bị, chắc chắn là không có bất cứ vấn đề gì, nàng lại một ngụm cũng đều không muốn ăn.
Tiêu Ngôn phong vừa nhìn qua biểu cảm của nàng liền rõ ràng, hắn phân phó Khang công công đến phòng bếp, tranh thủ thời gian chuẩn bị ít thức ăn đưa lên.
Phòng bếp vẫn luôn dự sẵn thức ăn, chính là vì ứng phó với tình huống chủ tử đột nhiên muốn ăn gì đó, cho nên rất nhanh sau đó, một bàn đồ ăn lớn liền được mang lên.
Diệp Thiên đã đói meo rồi, quen tay gắp cho Tiêu Ngôn Phong một đũa rau, liền bắt đầu cầm chén lên ăn. Thật ra Tiêu Ngôn Phong cũng không chưa ăn gì, chẳng qua hắn cũng không giống Diệp Thiên đã đói đến mờ mắt như thế, vẫn có thể một bên vừa ăn còn vừa chiếu cố nàng, gắp thức ăn cho nàng.
Diệp Thiên ăn một chén cơm đầy ắp, lại uống một bát canh gà nấu với măng, lúc này mới thỏa mãn buông đũa xuống.
Khang công công chỉ huy tiểu thái giám tay chân lanh lẹ kia thu thập bàn cho sạch sẽ, Tiêu Ngôn Phong thì rót cho Diệp Thiên chén trà, nàng vừa mới nhấp một ngụm, Lộc y chính liền hùng hùng hổ hổ như gió lốc chạy trở về.
"Chính là cái này! Chính là cái này!" Trong tay lão vẫn còn đang giơ cao cái kẹp trúc kia, mặt mũi tràn đầy hưng phấn kích động, mắt nhỏ càng sáng rọi thêm mấy phần, "Lần trước vương gia hỏi ta loại thuốc kia, chính là vị thuốc trong điểm tâm này này!"
"Thuốc gì cơ?" Diệp Thiên quay đầu tò mò hỏi Tiêu Ngôn Phong, lại thấy sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ âm trầm, dường như còn lạnh lẽo hơn chỗ tuyết đã đóng thành băng ngoài mái hiên kia nữa.
"Lần trước vương gia hỏi ta có loại thuốc nào, sau khi ăn phải sẽ khiến cho người ta không thể mang thai, nhưng từ mạch tượng nhìn qua lại có vẻ giống như do thể chất bẩm sinh không thể mang thai được vậy." Lộc y chính một hơi giải thích rõ ràng.
Diệp Thiên giật nảy mình, "Bên trong chỗ điểm tâm này có loại thuốc đó?" Nàng nhớ lại dáng vẻ thân mật vui vẻ giữa Bình quận vương phi và Thái Tử Phi, hẳn là cực kỳ thân thiết, quen thuộc, chẳng lẽ Bình quận vương phi lại ám hại Thái Tử Phi không thể mang thai được nữa? Trời ạ, người này mặt ngoài nhìn dịu dàng thân thiện như thế, thực chất bên trong lại quá mức âm độc, âm hiểm rồi.
"Cũng không hoàn toàn giống như vậy." Lộc y chính lắc đầu, "Thứ thuốc bên trong điểm tâm này có thể khiến cho người ta không mang thai, nhưng từ mạch tương nhìn qua lại giống như sau khi sảy thai bị tổn thương thân thể, nhưng mà, chỉ cần lại thêm một vị thuốc khác vào, lập tức có thể thay hình đổi dạng, biến mạch tượng thành giống như thể chất bẩm sinh không thể mang thai được." Lần trước sau khi Dự vương hỏi hắn chuyện này, hắn vẫn một mực khổ sở suy nghĩ vấn đề này, hơn hai năm qua đi, hắn đã mơ mơ hồ hồ có chút manh mối, hôm nay gặp được chỗ điểm tâm này, hết thảy đều trở nên rõ ràng rồi.
Diệp Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, thật sự là lòng người khó dò mà, lúc ấy nàng cũng ngồi ngay bên cạnh, thật sự là một chút cũng không nhìn ra Bình quận vương phi lòng mang ý đồ xấu, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều vô cùng tự nhiên, giống như thật sự vì thân thể của Thái Tử Phi mà suy nghĩ cố gắng nghiên cứu thử qua rất nhiều lần, điều chỉnh khẩu vị của điểm tâm, lại còn ảo não mình làm chưa đủ tốt nữa.
Tiêu Ngôn Phong ôm chặt lấy Diệp Thiên, nàng hơi sửng sốt, thoáng giãy giụa, trong phòng còn có nhiều người như vậy, nàng không quen thân mật gần gũi với hắn ở trước mặt người khác.
Khang công công rất có nhãn lực, vừa thấy thế liền nhanh chóng một tay dắt tiểu thái giám, một tay kéo lấy Lộc y chính vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn ngất trời đi ra ngoài.
Hai tay Tiêu Ngôn Phong giống như gọng kiềm ôm chặt lấy Diệp Thiên, lúc này trái tim hắn vô cùng đau đớn, quả nhiên là Bình quận vương phủ đã hại tiểu nha đầu của hắn, vậy mà hắn còn để cho con trai của Bình quận vương trở thành Hoàng đế. Mục đích Bình quận vương phi bỏ thuốc cho Thái Tử Phi cũng giống như đời trước xuống tay với Thiên Thiên vậy, hiện tại Thụy Vương và Khang vương đều đã chết, người bên ngoài nhìn qua liền thấy, Thái tử gần như đã nhất định có thể kế thừa đại vị. Mà mặc kệ hắn si tình chuyên tâm cũng tốt, có ẩn tình khác cũng được, dù sao Thái tử cũng chỉ có một mình Thái Tử Phi, chỉ cần làm hại Thái Tử Phi không thể mang thai, dưới gối của Thái tử cũng chỉ có một đứa con trai, tương lai nếu như phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, như vậy Bình quận vương phủ liền lại có cơ hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ky-sung-hau/chuong-116.html.]
Tiêu Ngôn Phong cắn chặt răng, hận không thể hiện tại liền đem cả nhà Bình quận vương phủ đều g.i.ế.c sạch, những người này đã làm hại tiểu nha đầu của hắn phải chịu biết bao nhiêu đau khổ! Kiếp trước nhất định là tiểu nha đầu đã bị tổn thương thân thể từ khi còn ở Hầu phủ, không dễ có thai, sau khi gả cho hắn vẫn một mực không có hài tử, lúc ấy hắn vội vàng cùng Thái tử tranh quyền đoạt vị, đối với chuyện này không phải rất để ý, về sau chiến thắng Thái tử rồi, hắn nhớ kỹ Bình quận vương phi xác thực có một đoạn thời gian rất thân cận với tiểu nha đầu, xem ra, lúc đó, chắc hẳn là bọn hắn cho là mình có thể kế thừa đại vị, liền đem chủ ý đánh tới trên người tiểu nha đầu.
Cánh tay của hắn căng cứng, Diệp Thiên bị hắn ôm có chút không thoải mái, ngửa cằm lên, hôn một cái lên gương mặt tuấn tú kia của hắn
Tiêu Ngôn Phong lập tức lấy lại tinh thần, tiểu nha đầu của hắn vẫn còn rất tốt ngồi trong n.g.ự.c hắn, không bị thương tổn gì, "Thiên Thiên, Thiên Thiên của ta, về sau cách xa người của Bình quận vương phủ một chút!" Hắn không thể giải thích chuyện của kiếp trước cho nàng nghe, như vậy sẽ dọa đến nàng, chỉ có thể căn dặn nàng chú ý nhiều chút mà thôi.
Diệp Thiên gật gật đầu, "Bình quận vương phi kia thật đáng sợ, muội cũng không dám trêu chọc đến loại người này."Thụy vương và Khang vương không còn, Văn Đế chỉ còn lại hai người con trai, càng đến gần thời điểm cuối năm lại càng cảm thấy quạnh quẽ, vì vậy hắn truyền cho Dự vương dẫn theo Diệp Thiên vào cung tham dự gia yến trừ tịch, thêm một người có thể thêm một phần náo nhiệt, lão tứ cũng không cần lẻ loi cô độc một mình như những năm trước nữa.
Yến hội trong cung Diệp Thiên cũng đã tham dự không ít, nhưng loại gia yến trừ tịch này vẫn là lần đầu tiên nàng tham dự, dù sao thì ha người bọn họ còn chưa chính thức đại hôn, đêm trừ tịch là thời gian quay quần cùng người nhà, chẳng qua là Hoàng Thượng đã đích thân mở miệng nói như thế, nàng cũng chỉ có thể theo Tiêu Ngôn Phong vào cung tham dự.
Tiêu Ngôn Phong ngồi cỗ xe ngựa xa hoa của mình đến Tế Bình Hầu phủ đón nàng, hôm nay Diệp Thiên cũng không dẫn theo Bạch Trân và Lục Phỉ, gia yến này là tiệc tối, cũng không biết khi nào mới kết thúc, nha hoàn lại không thể tự ý tiến cung, chỉ có thể ở bên ngoài cửa cung mà chờ chủ tử đi ra, đêm hôm trời đông giá rét, cho dù là ngồi chờ trong xe ngựa cũng không ấm áp hơn được bao nhiêu, vả lại đêm nay còn là đêm trừ tịch nữa, Diệp Thiên cũng không nỡ để cho hai người bọn họ phải chịu tội, dù sao thì đến lúc đó Ngôn ca ca cũng sẽ đưa nàng về nhà, nàng cũng không cần hai người họ phải hầu hạ.
Gia yến được bày ở Cung Càn Thanh, trên con đường đi tới ven hai bên đường hoa tươi thi nhau nở rộ, đủ mọi sắc màu, kiều diễm bắt mắt vô cùng. Diệp Thiên âm thầm cảm thấy kỳ quái, trời đông lạnh lẽo khắc nghiệt như thế, hoa trong phòng ấm có thể nở cũng không có gì là lạ cho lắm, nhưng vì sao hoa cỏ ven đường cũng có thể nở rộ đến thế này cơ chứ? Tiêu Ngôn Phong phát hiện đôi mắt hạnh lúng liếng của nàng không ngừng liếc nhìn cây cối hai bên lối đi, thì cười nói: "Đó là hoa lụa do các cung nhân làm ra, tre lên cây cho thêm phần tươi mới, vui vẻ náo nhiệt mà thôi." Trong Hoàng cung này từ Đại Tổng quản cho tới các đại cung nữ đều hiểu được chút tâm tư của Hoàng Thượng, biết năm nay Hoàng Thượng đặc biệt hi vọng không khí náo nhiệt, đông vui cho nên đã đem toàn bộ Hoàng cung đều thu xếp trang hoàng cẩn thận kỹ lưỡng một phen, từ xa nhìn lại, không hề giống cảnh sắc hiu quạnh giữa trời đông, mà cứ như ngày xuân trăm hoa đua nở vậy.
Diệp Thiên nghe hiểu liền gật đầu, hai người nhìn vào mắt nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương hiện lên chút trào phúng, chê cười. Văn Đế bị mất hai con trai sợ không khí buồn bã, quạnh quẽ, nhưng lại đối xử với Thái tử, kẻ đã tàn nhẫn ra tay sát hại huynh đệ ruột thịt bỏ qua không quan tâm, Thụy Vương và Khang vương đều đã không còn nữa, cho dù có chuẩn bị thêm thật nhiều hoa cỏ thì có ý nghĩa gì đâu chứ?
Trên cây không chỉ có những đóa hoa tiên diễm sặc sỡ, mà còn treo đầy các loại đèn lồng đỏ lớn nhỏ khác nhau, bên trong Cung Càn Thanh, càng thêm rực rỡ, đèn hoa óng ánh, ánh mắt Diệp Thiên lúc này lại không tiếp tục nhìn loạn nữa, mà quy củ ngồi vào vị trí của mình chuẩn bị chờ khai tiệc. Bởi vì đây là gia yến, cho nên nàng và Tiêu Ngôn Phong có thể ngồi cùng một chỗ, đối diện với hai người bọn họ là Thái tử và Thái Tử Phi, ngồi ở vị trí cao nhất là Văn Đế cùng Hoàng Hậu, Thục phi thì đã phát điên, còn Ngọc phi từ trước đến nay không tham gia yến hội, phía sau lưng Văn Đế còn có hai hai vị cung tần phẩm cấp thấp dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua còn rất trẻ tuổi, hẳn là hai trong số các mỹ nhân hắn mới nhập vào hậu cung của mình.
Diệp Thiên lặng lẽ dùng ánh mắt dò xét Thái Tử Phi đang ngồi đối diện, nàng so với lần trước gặp cũng không có gì khác biệt, trong lòng Diệp Thiên thầm thở dài, nàng chỉ sợ còn chưa biết bản thân mình đã không thể có con được nữa rồi đi, nhìn bộ dáng thân mật tự nhiên như thế giữa nàng và Bình quận vương phi, nhất định không có chút phòng bị đem hộp điểm tâm kia ăn sạch cả rồi, về phần phương thuốc sau đó Bình quận vương phi đưa cho nàng, tất nhiên là sẽ không viết thêm hai vị thuốc kia vào rồi.
Gia yến của Hoàng cung so với gia yến của nhà bình thường cũng có rất nhiều điểm khác biệt, tiệc tối đêm trừ tịch của Tế Bình Hầu phủ là người một nhà cùng ngồi quây quần quanh một cái bàn, còn ở đây thì khác, Hoàng Thượng, Thái tử, Dự vương lại phân biệt ngồi ở bàn tiệc nhỏ riêng phần mình, cách xa xa nhau, ở loại trường hợp như thế này, Diệp Thiên cũng không tiện to nhỏ thì thầm trò chuyện với Tiêu Ngôn Phong, nàng có chút nhàm chán, nghĩ đến nếu như lúc này đang ở nhà mình thì tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc năm nay trong nhà vắng mặt ca ca, cũng không biết hiện tại ca ca trôi qua có tốt hay không?
Cũng may trong bữa tiệc này còn có thêm mấy tiết mục ca múa trợ hứng, Diệp Thiên ngồi ngay thẳng thưởng thức một hồi, nghiêng người sang bên cạnh thấp giọng nói: "Ngôn ca ca, muội muốn đi rửa tay một lát."
Tiêu Ngôn Phong cười nói: "Vậy muội đi vào Thiên Điện đi." Hắn vẫy một cung nữ dẫn nàng đi, chỗ nàng muốn đi chính là tịnh phòng, hắn cũng không tiện đi cùng nàng đến đó, cũng may khắp các nơi trong Hoàng cung đều đã có người của hắn sắp xếp vào, cho dù nàng đi đến chỗ nào cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Diệp Thiên lặng lẽ đứng dậy, cung nữ muốn dẫn nàng đến tịnh phòng của Thiên Điện, nhưng Diệp Thiên lại không muốn đến đó, Cung Càn Thanh này là tẩm cung của Hoàng Thượng, Văn Đế thường xuyên ngủ ở chỗ này, tiếp kiến quân thần cũng ở đây, tịnh phòng chỗ này nàng một chút cũng không muốn dùng, nghĩ ngợi một lát nàng liền nhớ ra, Ngưng Ngọc cung của Ngọc phi cách nơi này không xa, nàng đi thêm mấy bước là được rồi, còn có thể thuận tiện đến thăm và chúc Ngọc phi nương nương năm mới tốt lành nữa.
Không để cho cung nữ kia đi theo, Diệp Thiên một mình đi đến Ngưng Ngọc cung, hôm nay là đêm trừ tịch, dọc lối đi đều đèn đuốc sáng choang, khắp nơi đều là cung nữ thái giám đang qua lại, Ngưng Ngọc cung lại là chỗ nàng vẫn thường xuyên đến, cho nên nàng cũng không cảm thấy sợ hãi gì cả.
...
Lúc này Ngưng Ngọc cung rất yên tĩnh, mỗi một thân cây trong viện và mái hiên đều được treo đèn đỏ lồng. Đại cung nữ thiếp thân của Ngọc phi nhìn thấy Diệp Thiên đến bất ngờ, rất kinh ngạc lên tiếng, "Vì sao Diệp cô nương lại đến đây vào giờ này, hiện tại nương nương của chúng ta không có ở trong phòng."
Diệp Thiên sửng sốt hỏi lại, "Ngọc phi nương nương đi đâu rồi?"
Đại cung nữ đáp: "Nương nương đến hậu hoa viên, nếu không thì Diệp cô nương ngồi chờ một lát?" Hoa viên kia bình thường không cho phép người khác tùy tiện đi vào, nhóm cung nữ thái giám hầu hạ trong cung này như các nàng cũng không thể đến, nàng không thể đi vào bẩm báo cho nương nương được, có điều Diệp cô nương thì khác, nàng đã đến hậu hoa viên rất nhiều lần.
Diệp Thiên cười lắc đầu, "Không cần đâu, ta chỉ muốn mượn tịnh phòng rửa tay một chút mà thôi, lập tức sẽ đi ngay, bên chỗ Cung Càn Thanh còn có gia yến, ta cũng phải nhanh trở về."
Diệp Thiên rất nhanh liền rời khỏi Ngưng Ngọc cung, nàng đi tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua tòa cung điện an tĩnh này, trong lòng có chút khổ sở, Ngọc phi nương nương nhất định là đã đến hậu hoa viên để gặp Ngụy gia, hai người bọn họ cũng thật khổ sở, vừa mới thành thân có mấy ngày đã bị ép nược phải tách ra, nghe Ngôn ca ca nói Ngụy gia là ở thời điểm hắn sinh ra mà vào cung, Ngụy gia có thể vào cung, cũng không biết đã hao tốn bao nhiêu tâm sức, cứ như vậy yên lặng ẩn mình nơi bóng tối trông coi người yêu của hắn, kéo dài suốt hai mươi năm không đổi.
Vốn dĩ nàng đối với chuyện Ngôn ca ca có thể ngồi lên hoàng vị hay không cũng không để ý cho lắm, hiện tại nàng lại vô cùng hi vọng hắn có thể trèo lên được vị trí ấy, có lẽ đến ngày đó, hắn sẽ để cho Ngọc phi cùng Ngụy gia rời khỏi đây, để cho hai người bọn họ có thể chân chính ở cùng một chỗ, hoặc là, cho dù ở lại trong cung, cũng có thể nghĩ ra biện pháp để hai người bọn họ sống dễ chịu hơn một chút.
Tâm tình của Diệp Thiên có chút phiền muộn, trầm trọng trở lại Cung Càn Thanh, Tiêu Ngôn Phong nhìn đến sắc mặt của nàng liền quan tâm hỏi, "Thiên Thiên gặp ai sao?"Thời gian nàng ra ngoài hơi lâu, người cung nữ kia cũng không có cùng nàng trở về.
Diệp Thiên cười cười, "Ai cũng không có gặp được, muội không muốn dùng tịnh phòng ở chỗ này cho nên chạy tới Ngưng Ngọc cung, thời tiết bên ngoài thực sự có chút lạnh nha."
Tiêu Ngôn Phong mở tay nàng ra kiểm tra một hồi, sờ đến tay của nàng, quả nhiên có chút lạnh, hắn liền âm thầm không chút tiếng động nắm chặt lấy tay của nàng, giúp nàng sưởi ấm.
Loại gia yến Hoàng cung này đối với Diệp Thiên thật sự là không có ý nghĩa gì, cũng may Hoàng Thượng cũng chịu không được, thân thể của hắn bên trong đã sớm suy sụp, mục nát cả rồi, đã thế hắn lại còn ham thích mỹ nhân, một đêm không có người hầu hạ đều không được, còn đặc biệt yêu cầu Thanh Hư Đạo Trưởng chuẩn bị cho hắn thật nhiều đan dược ở phương diện này, Thanh Hư đã sớm được Dự Vương và Thái tử căn dặn qua rồi, tất nhiên không hề từ chối, hoàn toàn không quan tâm đến việc tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu nổi, chỉ cần làm sao hiệu quả đan dược thật mạnh mẽ là được rồi, sau khi Hoàng Thượng sử dụng cảm thấy rất là hài lòng.
Văn Đế nâng chén rượu che nửa mặt ngáp dài ngáp ngắn mấy cái, gia yến rất nhanh liền kết thúc.
Tiêu Ngôn Phong đích thân đưa Diệp Thiên về Hầu phủ, về đến nhà đã là giờ Hợi rồi, Tế Bình hầu trên người choàng áo khoác thật dày, đứng sẵn ở cửa lớn chờ đợi hồi lâu.
"Cha!" Diệp Thiên trông thấy hắn lập tức bước tới, quan tâm hỏi, "Trời lạnh như thế, cha ở ngoài này làm gì?"
"Cha không lạnh, trở về là tốt rồi." Tế Bình hầu cẩn thận quan sát đánh giá con gái bảo báo từ trên xuống dưới, thấy nàng hết thảy đều bình thường, lúc này mới hướng về phía Dự vương chắp tay lên tiếng mời, "Vương gia có muốn vào phủ ngồi một lát không?"
"Cũng tốt." Tiêu Ngôn Phong cũng không khách khí từ chối mà đưa tay về trước làm động tác mời, "Nhạc phụ mời đi trước."
Tế Bình hầu nghe thấy hắn không chút khách sáo đảo khách thành chủ như thế thì nghẹn một bụng, hắn chỉ là khách khí một chút thôi mà, đêm trừ tịch là lúc cả nhà người ta quây quần cùng một chỗ náo nhiệt vui vẻ, hắn cũng theo vào giúp vui làm gì, Hoàng Thượng đem nữ nhi bảo bối gọi vào cung tham dự gia yến của Tiêu gia nhà bọn hắn thì cũng thôi đi, hiện tại Dự vương lại còn chạy tới muốn tham gia gia yến của hầu phủ bọn họ nữa chức, thật sự là không coi mình là người ngoài mà.
Diệp Thiên suýt nữa cười thành tiếng, da mặt Ngôn ca ca càng ngày càng dày hơn rồi, có điều, nàng cũng muốn giữ hắn lại, bây giờ trở lại vương phủ, chỉ có một mình hắn là chủ tử, thật sự quá cô đơn. Nàng lặng lẽ nắm chặt tay Tiêu Ngôn Phong nói nhỏ, "Ngôn ca ca dứt khoát ở lại cùng chúng ta gác đêm đi, khuya rồi thì tạm nghỉ ngơi ở khách phòng ngoại viện."
"Rất tốt." Tiêu Ngôn Phong vui vẻ gật đầu, tiểu nha đầu thật sự là hiểu chuyện, biết đau lòng hắn mà, biết hắn cũng muốn ở lại.
Tế Bình hầu im lặng muốn ngửa mặt nhìn trời, lúc này còn chưa có gả đi đâu, đã bắt đầu che chở ròi đấy. Hắn thầm thở dài một hơi. Ai, con gái...
Mặc dù lúc này đã khuya rồi, nhưng người một nhà đều chưa đi ngủ, mà tập trung quay quần cùng nhau ngồi ở Tư Viễn đường, trông thấy ba người bọn họ đi vào, Diệp Thạc đứng dậy hô: " Tỷ tỷ đã trở về, đêm nay đề muốn cùng tỷ tỷ thức gác đêm, thức đến hừng đông luôn mới được."
Diệp Thiên sờ sờ đầu hắn, "Đẹ vẫn còn nhỏ, sức chịu đựng không cao, thức thêm một lát thì đi ngủ đi." Từ lúc nàng bằng tuổi đệ đệ cho tới bây giờ cũng chưa từng gác đến hừng đông.
"Không muốn." Diệp Thạc kiên định lắc đầu, "Đây là đêm trừ tịch cuối cùng tỷ tỷ còn ở nhà, đệ nhất định phải cùng tỷ tỷ gác đến sáng."
Diệp Thiên hơi sửng sốt, lúc này mới nghĩ tới qua năm nàng đã mười lăm, đợi đến tháng chín sẽ gả đến Dự vương phủ, đêm trừ tịch năm sau nàng sẽ vượt qua ở Dự vương phủ. Chả trách hôm nay mọi người đều cùng nhau chờ nàng về, phụ thân còn không yên tâm chạy tới cửa đợi nữa.
Người một nhà đều có chút không bỏ được, yên lặng mà liếc nhìn Dự vương cũng theo đi vào, mặc dù không có ai nói gì, nhưng ánh mắt dường như đều đang khiển trách hắn dám lập mưu bắt cóc mất bảo bối của nhà họ.
"Khụ khụ." Tiêu Ngôn Phong ho nhẹ một tiếng, "Dự vương phủ cùng Hầu phủ cách nhau gần như thế, Thiên Thiên đều có thể tùy thời trở về, nhạc phụ, nhạc mẫu, Thạc ca nhi và Tuân ca nhi cũng có thể tùy thời qua đó chơi."
Nói đến Dự vương phủ, Diệp Thạc liền cao hứng trở lại, "Vương phủ thật là lớn, cho đến bây giờ đệ còn chưa có đi thăm thú hết các nơi đâu, chờ tỷ tỷ gả đi rồi, đệ muốn mỗi ngày chạy qua đó tìm tỷ tỷ chơi."
Dự vương hào phóng đáp ứng, "Được, đệ muốn đến lúc nào cũng đều được."
Mạnh thị cười nói: "Đừng chỉ lo nói chuyện, mau tới đây ăn vài thứ đi, Thiên Thiên nhất định là đã đói bụng rồi." Nàng biết tính tiểu nữ nhi cẩn thận, đi ra bên ngoài sẽ không tùy tiện ăn cái gì, tuy trước khi vào cung tham dự tiệc tối đã ở nhà ăn một chút rồi, nhưng dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi, bụng tất nhiên cũng đã xẹp lép lại rồi.
Diệp Thiên ngồi lại đây, múc cho Tế Bình hầu một chén canh cá vẫn còn ấm, "Cha uống chén canh cho ấm bụng đã rồi hãy ăn, miễn cho khí lạnh xâm nhập vào người không thoải mái." Cũng không biết phụ thân đã đứng chờ ở bên ngoài bao lâu rồi, bình thường nàng nghỉ lại ở Dự vương phủ phụ thân cũng không lo lắng đến mức độ này, nhưng còn hôm nay là vào Hoàng cung, lại còn là đêm trừ tịch, cho nên phụ thân mới đặc biệt lo lắng hơn ngày thường.
Tế Bình hầu múc một muỗng canh cá đưa lên miệng không quên khen ngợi, "Canh Thiên Thiên mức thật là dễ uống."
Diệp Thiên lại quay sang múc cho Tiêu Ngôn Phong một chén canh, Tiêu Ngôn Phong cũng không chút e dè, gượng ép, hắn và Diệp Thiên đã đính hôn sáu năm rồi, ngồi cùng nhau đều đã rất quen thuộc, cũng thường cùng nhau dùng bữa, ngay từ đầu hắn đã không đem mình trở thành người ngoài rồi.
Dùng bữa xong, Tiêu Ngôn Phong trò chuyện với Tế Bình hầu và Mạnh thị một lát, sau đó dẫn Diệp Thạc và Diệp Tuân đến sân viện phóng pháo hoa, Diệp Thiên khoác thêm áo choàng, đứng ở dưới hiên nhà nhìn bọn họ chơi đùa náo nhiệt.
"Tỷ tỷ mau nhìn này!" Diệp Thạc châm lửa một thanh pháo hoa màu bạc lớn, quay về phía Diệp Thiên vui vẻ hô, Diệp Thiên cười vẫy tay với hắn, "Nhìn rất đẹp, Thạc ca nhi cẩn thận một chút."
Diệp Thiên đứng dưới hàng hiên khoác áo choàng lông hồ ly trắng như tuyết, ánh đèn ấm áp chiếu vào trên gương mặt nàng, giống như một tiểu tiên nữ trên thiên đình, Diệp Thạc và Diệp Tuân nhìn thấy đều ngây ngốc nhìn nàng. Diệp Thạc lẩm bẩm: "Thật sự là lỗ nặng rồi." Lúc trước hắn còn nghĩ đến đợi tỷ tỷ gả chồng rồi, ca ca còn có thể cưới một tẩu tử vào cửa, kết quả, tẩu tử không có, ngược lại còn đem ca ca chạy mất, lần này ca ca, tỷ tỷ đều trở thành của nhà người khác rồi, quả thực là quá thua thiệt mà.