Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:20:14
Lượt xem: 12

Diệp Thiên lại mơ, lần này nàng mơ thấy mình biến thành một con cá nhỏ, vốn đang vui vẻ bơi lộn trong nước, lại bị móng vuốt của một con mèo nhỏ lôi ra khỏi đó, con mèo nhỏ giơ nàng lên cao, nhìn tới nhìn lui, sờ mó lung tung, lại còn vươn đầu lưỡi l.i.ế.m tới l.i.ế.m lui nữa. Cuối cùng còn muốn há miệng đem nàng ăn luôn...

Diệp Thiên giật mình tỉnh giấc, Tiêu Ngôn Phong đang yên lặng ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng thật buồn bực, trước kia nàng ngủ vô cùng ngon giấc, đều ngủ một mạch thẳng đến đủ giấc mới thôi, vì sao hai ngày nay đều bị bừng tỉnh giữa chừng thế này? Hắn vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng trơn bóng của nàng trầm ấm quan tâm, "Thiên Thiên lại mơ thấy ác mộng sao?"

"Mơ thấy... cá nhỏ bị con mèo ăn sạch vào bụng." Diệp Thiên cũng không rõ sao mình lại mơ biến thành cá nữa, nàng mơ hồ nhớ tối hôm qua có chuyện gì có liên quan đến nước thì phải, nàng lắc đầu, "Bây giờ là giờ gì rồi?"

Tiêu Ngôn Phong nghiêng người nhìn nhìn đáp, "Sắp đến giờ Thìn rồi, Thiên Thiên muốn dậy chưa?"

"Dậy chứ, mau dậy thôi!" Hôm nay còn phải lại mặt đó, cũng không thể chậm trễ thời gian được, Diệp Thiên cuống quít ngồi dậy, lại phát hiện trên người mình một lần nữa ngay cả khố quần đều không có, nàng vội vàng kéo chăn che lên người, thế nhưng vừa làm thế lại làm cho toàn bộ thân mình của Tiêu Ngôn Phong lộ ra ngoài không sót một tí gì.

"A." Diệp Thiên xấu hổ cúi gằm mặt kêu một tiếng, đem chăn che kín cả khuôn mặt mình, đôi mắt hạnh to tròn từ sau tấm chăn lén dòm trộm về phía hắn.

Tiêu Ngôn Phong cũng không chút xấu hổ, quang minh chính đại nằm đó cho nàng xem, kết quả Diệp Thiên lại là người ngượng ngùng trước, nàng vội với tay đến đầu giường chụp lấy bộ trung y được gấp gọn gàng ở đó ném lên người hắn, Tiêu Ngôn Phong cười cười, cầm lấy chúng, xoay người ngồi dậy, tự mình mặc quần áo vào, tiểu nha đầu đã xấu hổ đến như vậy rồi, chắc chắn sẽ không tới hầu hạ hắn mặc quần áo, cũng sẽ không để cho mình nhìn thấy nàng mặc quần áo, chẳng qua là, lúc nàng uống rượu vào rồi lá gan lại lớn hẳn lên, hôm nào có thời gian lại cho nàng uống nữa mới được.

Diệp Thiên nhìn Tiêu Ngôn Phong đi vào tịnh phòng, lúc này mới buông chăn ra mặc quần áo vào. Nàng đứng trên mặt đất hoạt động gân cốt một chút, không cảm thấy khó chịu, trái lại còn tốt hơn so với ngày hôm qua, đau nhức chua xót trên người cũng đều tan biến cả rồi, xem ra tối hôm qua phu quân cũng không có càn quấy gì.

Dùng bữa sáng xong, hai người ngồi xe ngựa ra khỏi phủ, lễ vật lại mặt là do Tiêu Ngôn Phong an bài chuẩn bị, xếp đầy nhóc cả một chiếc xe ngựa khác đi theo sau xe bọn họ. Bởi vì sính lễ thành thân là do Lễ bộ an bài, hắn không thể tùy tiện thêm vào, sau đó lại Hoàng Thượng lại bỏ thêm một phần vào đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy như thế quá mức đơn giản ít ỏi, tiểu Vương phi của hắn tốt đẹp đến như vậy, nàng đáng giá với chỗ sính lễ sang quý nhất trên đời này. Cũng may vương phủ cách hầu phủ khá gần, về sau có thể thường xuyên qua lại, hắn cũng có thể chuẩn bị bồi thường thêm vào những chỗ thiếu hụt đó, dù sao thì hắn cũng có núi vàng trong tay, bạc không hề thiếu thốn, cho nên lễ vật để Thiên Thiên lại mặt, cũng không hề tầm thường thua kém gì.

Cổng lớn Hầu phủ, Tế Bình hầu, Diệp Thạc, Diệp Tuân đều đã đứng chờ sẵn ở nơi đó, thấy xe ngựa hướng lại đây, Diệp Thạc nhảy cẫng lên, co chân chạy chẳng qua chỗ xe ngựa.

Tiêu Ngôn Phong nhảy xuống xe, sau đó xoay người bế Diệp Thiên xuống, Diệp nhảy bổ lại ôm lấy tay Diệp Thiên, "Tỷ tỷ!"

Diệp Thiên cười sờ sờ đầu hắn, cùng hắn bước về phía trước, "Phụ thân, Tuân ca nhi."

Diệp Tuân không giống Diệp Thạc nhào tới lôi kéo nàng, chỉ đứng đó dùng ánh mắt cao thấp đánh giá này, thấy nàng hết thảy đều bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tứ tỷ tỷ."

Tế Bình hầu cũng lo lắng quét mắt nhìn con gái bảo bối từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt nàng trắng nõn hồng nhuận, lúc này mới nhẹ nhõm, yên tâm một chút, chắp tay chào Tiêu Ngôn Phong: "Vương gia, mời vào trong."

"Nhạc phụ mời." Người một nhà cùng nhau vào cửa, đi đến Tư Viễn đường.

Cho dù Tiêu Ngôn Phong đã rất quen thuộc với mọi người của Tế Bình Hầu phủ, những vẫn dựa theo tập tục chính thức hành lễ ra mắt Tế Bình hầu và Mạnh thị, Diệp Thạc cũng vô cùng theo khuôn mẫu kính kính cẩn cẩn chắp tay hành lễ với Tiêu Ngôn Phong, "Tỷ phu."

Tiêu Ngôn Phong cười lấy ra phong bao đỏ thẫm, "Cái này cho Thạc ca nhi mua đồ ăn vặt." Tiểu cữu tử này rất giống Thiên Thiên trước đây, đôi mắt đen lay láy đặc biệt giống nàng còn không nói, ngay cả này chuyện yêu thích đồ ăn ngon này cũng đặc biệt giống, không hổ là hai tỷ đệ.

Diệp Thạc vui vẻ, cao hứng nhận lấy, rồi xoay sang nháy mắt với Diệp Tuân. Diệp Tuân cười đi lên hành lễ, "Tứ tỷ phu." Hắn là thận sự tán thành vị tỷ phu này, cho dù Diệp Thạc không nháy mắt ra hiệu, cũng sẽ tự động tiến lên nhận thân.

Tiêu Ngôn Phong cũng rút rừ tay áo ra một phong bao đỏ thẫm đưa cho hắn, "Lúc nào bài tập không quá nhiều hay gấp gáp Tuân ca nhi nhớ dẫn Thạc ca nhi đến Vương phủ chơi nhé, nếu như ta vào triều, Vương phủ cũng chỉ có mình tỷ tỷ ở đó mà thôi, các đệ cũng chịu khó một chút thường xuyên đến chơi với nàng đi." Tiểu nha đầu không hề xa lạ gì Vương phủ, chắc hẳn là không có chõ nào không quen, có điều trong phủ không có người khác, sợ nàng ở một người thật buồn chán, vô vị, hai vị đệ đệ này nàng đều rất yêu thương, nếu có thể thường đến cùng chơi với nàng cũng tốt.

Diệp Tuân cao hứng gật đầu, ánh mắt Diệp Thạc sáng như sao, vội vàng hỏi: "Tỷ phu, không phải ngày mai huynh sẽ phải vào triều sao?" Hắn đã hỏi thăm qua trước rồi, tuy tỷ phu là Thân vương, nhưng cũng chỉ có ba ngày nghỉ mà thôi, ngày mai hẳn là phải vào triều rồi, như vậy không phải ngày mai hắn đã có thể quang minh chính đại, đúng lý hợp tình đến Vương phủ chơi với tỷ tỷ sao? Khóe miệng Tiêu Ngôn Phong vừa nhếch, Mạnh thị đã vỗ một cái lên ót Diệp Thạc, "Ngày mai không phải con còn phải đi học sao?"

Diệp Thạc rụt cổ, thầm hừ hừ, một lần nữa kể từ sau khi ca ca gả đi xứ người cảm thấy chán ghét việc đi học.

Tế Bình hầu và Dự vương ngồi cùng nhau nói chuyện, bàn luận chính sự, Mạnh thị thì lôi kéo Diệp Thiên sang một bên hỏi thăm tình hình mấy ngày qua, biết được con gái đã bắt tay vào nắm quyền chưởng quản nội viện, thu lại sổ sách có liên quan, thì vỗ vỗ tay nàng, "Thiên Thiên cũng học cách quản gia nhiều năm như vậy rồi, đây không phải việc quá khó khăn, cứ việc mở lòng thoải mái mà làm là được, không cần quá câu nệ cái gì, có Vương gia làm chỗ dựa cho con, nếu có kẻ nào không có mắt dám tùy tiện làm loạn, Thiên Thiên cũng đừng buông thả mặc kệ bọn họ không quản. Nếu có chỗ nào không rõ ràng, cứ việc cho người báo cho nương, nương sẽ qua xem giúp con." Từ năm con gái tám tuổi nàng đã thường mang theo trên người dạy nàng những việc phải làm khi quản gia, hiện tại cũng đã sớm quen thuộc rồi, tuy rằng chuyện cần xử lý của Vương phủ có nhiều hơn so với Hầu phủ, nhưng cũng may là hậu viện sạch sẽ, chỉ có hai chủ tử là Dự vương và con gái của mình, con gái hẳn là có thể quản lý tốt mọi chuyện của hậu viện.

"Nương yên tâm, con không có vấn đề gì hết." Diệp Thiên nắm tay mẫu thân thưa, "Mọi người ở Vương phủ đều rất có nề nếp, quy củ, hơn nữa, còn có Phùng ma ma ở đó giúp con nữa mà."

Mạnh thị gật đầu, "Phùng ma ma không tồi, bà ấy vốn là người của Vương phủ đi ra, tình huống của Vương phủ cũng rất quen thuộc, lại còn đối xử với Thiên Thiên rất tốt, có bà ấy ở bên cạnh con, nương cũng yên tâm hơn nhiều." Tuy rằng Dự vương chỗ nào cũng tốt, nhưng con gái bảo bối bao lâu nay nuôi ở bên người lại rời đi sang nhà khác làm dâu, trong lòng người làm mẹ như nàng vẫn cảm thấy bận lòng, không yên.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ky-sung-hau/chuong-127.html.]

Bữa trưa người một nhà cùng nhau quây quần xung quanh một cái bàn, tất cả đều quen thuộc, lại không có người ngoài, cho nên cũng không cần thiết phải chia làm hai bàn nam nữ riêng biệt. Tiêu Ngôn Phong ngồi nâng ly uống rượu với Tế Bình hầu, nhưng cũng không quên lưu ý đến Diệp Thiên, thấy Bách Hoa Tửu trong ly của nàng chỉ non nửa ly không đến, trong lòng cảm thấy vui vẻ, xem ra tiểu nha đầu cũng rất có chừng mực, tối hôm qua là lần đầu tiên hắn thấy nàng thoải mái uống rượu đến say, có phải cũng có nghĩa là, tiểu nha đầu đã đem vương phủ trở thành nhà của mình rồi, cho nên mới có thể buông lỏng bản thân yên tâm lúc uống rượu như thế?

Dùng bữa trưa xong Diệp Thiên theo thói quen đều phải ngủ trưa một giấc, Tiêu Ngôn Phong cũng đi theo nàng trở về sân viện của nàng lúc còn ở Hầu phủ.

Hắn quả thật có chút hào hứng, thích thú đến sân viện mà nàng đã sống từ nhỏ đến lớn nhìn một cái, lại đem những trang giấy trước kia nàng dùng để luyện chữ, vẽ tranh đều lần ra xem qua, sau đó hia người mới cùng nhau lên giường, vừa nằm xuống hắn liễn ôm nàng vào ngực, thỏa mãn thở dài: "Nghĩ đến đây là cái giường Thiên Thiên đã ngủ từ nhỏ đến lớn, hiện tại ta lại cùng Thiên Thiên nằm ở chỗ này, cảm giác giống như lại gần gũi Thiên Thiên thêm mấy phần rồi."

"Hai chúng ta vốn dĩ là rất gần gũi mà." Diệp Thiên cười nói: "Hiện tại Ngôn ca ca chính là phu quân của ta, còn có mối quan hệ nào có thể gần gũi thân mật hơn cái này được sao?"

"Thiên Thiên nói rất đúng, không có thứ gì hơn cái này nữa." Tiêu Ngôn Phong cười cười ý tứ sâu xa, hắn áp vào bên tai Diệp Thiên thấp giọng nói một câu gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên, nâng tay đánh hắn một cái, "Hôm nay là ngày lại mặt, không được càn quấy náo loạn ở chỗ này."

Tiêu Ngôn Phong rất phối hợp, biết nghe lời phải gật đầu, "Không càn quấy náo loạn ở chỗ này, chúng ta trở về Vương phủ lại càn quấy sau." Hắn không khỏi nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp mê người của nàng khi ở trong ao nước tối hôm qua, nhịn đói nhịn khát nhiều năm như thế, tối hôm qua mới xem như thật sự được ăn no nê một lần, lại còn không có làm đau nàng, hắn âm thầm nghĩ đêm nay...

Diệp Thiên bị hắn ôm gắt gao trong ngực, tự nhiên cũng cảm giác được sự biến hóa trên thân thể hắn, nàng ngẩng đầu liếc mắt cảnh cáo hắn một cái.

Tiêu Ngôn Phong cười, ôm nàng càng chặt hơn, thấp giọng nói: "Yên tâm." Tiểu nha đầu vốn đã không quá cởi mở, phóng túng, còn thật dễ thẹn thùng, hắn nhất định không thể làm cho nàng khó xử, lại càng không làm cho nàng mất hết mặt mũi thể diện trước mặt người thân.

Thấy hắn không có thêm động tác gì khác, Diệp Thiên cũng dần thả lỏng cơ thể, nghiêng đầu tựa vào n.g.ự.c áo hắn, nhắm hai mắt lại, làm sao có thể nghĩ đến nàng vừa muốn an tâm ngủ một giấc nghĩ hắn lại nói ngay bên tai nàng: "Thiên Thiên, ta nhẫn nhịn thật vất vả, đêm nay chúng ta..."

Khuôn mặt Diệp Thiên lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu muốn lườm hắn, lại nhìn thấy trán hắn đã tấm tấm mồ hôi, bên trong đôi mắt kia giống như chất chứa ý tứ cầu xin, từ trước đến nay hắn vốn kiêu ngạo ương ngạnh, tính ra thì, nàng chưa bao giờ thấy hắn đáng thương như vậy, trong lòng lập tức biến thành một vũng nước mềm mại, nàng vùi đầu vào n.g.ự.c áo hắn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Tiêu Ngôn Phong tươi cười, đôi mắt phượng tối như mực kia hiện lên một tia hài lòng, đắc ý.

...

Trở lại Dự vương phủ, vừa dùng bữa tối xong, Tiêu Ngôn Phong liền vội vàng, gấp gáp kéo nàng đến phòng tắm.

Hóa ra chỗ tắm rửa là ở trong này, hèn chi trong tịnh phòng không có thùng tắm, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy nàng có chút ấn tượng với nơi này, nàng nghi hoặc nhìn Tiêu Ngôn Phong, chẳng lẽ tối hôm qua mình đã tới đây rồi mà không nhớ ra?

Tiêu Ngôn Phong cao hứng chỉ vào mặt nước trong ao, "Thiên Thiên, trong nước này có pha thêm một số dược liệu, rất tốt cho thân thể của Thiên Thiên." Tối hôm qua hắn tùy hứng, miệt mài đến như vậy, nàng cũng không cảm thấy khó chịu, rõ ràng là nhờ nước có dược liệu này rồi.

Nước trong ao có màu xanh nhạt, Diệp Thiên cố nhìn kỹ một chút, cũng không thấy được bên trong có dược liệu gì, đương nhiên đây đều là nước thuốc được chuẩn bị tốt từ chỗ khác, sau đó mới đưa đến đây."Ngôn ca ca, nước này bỏ thêm..." Nàng vừa quay đầu lại muốn hỏi hắn, đã nhìn thấy hắn đang cởi quần áo ra, cũng không biết động tác của hắn vì sao lại nhanh đến như vậy, Diệp Thiên "a" một tiếng hai tay ôm mặt muốn che kín ánh mắt, nhưng lại lén lút mở mấy ngón tay ra thành một khe hở, từ đó mà nhìn lén hắn.

Tiêu Ngôn Phong nghênh ngang đi về phía nàng, đem nàng ôm xuống nước, áo váy màu hoa mai đỏ của nàng lập tức dập dìu, phiêu dạt trên mặt nước, trải rộng ra như một đóa mai đỏ diễm lệ.

Diệp Thiên không che mắt nữa mà dùng tay đánh đánh lồng n.g.ự.c hắn, "Y phục của ta!" Đều ướt đẫm hết cả rồi.

"Đừng nóng vội, bây giờ ta liền cởi giúp nàng." Tiêu Ngôn Phong cố ý hiểu sai ý tứ của nàng, loạt xoạt trong chốc lát đã đem toàn bộ áo váy của nàng cởi ra, xoay người đặt lên thành ao.

"Ấy, Ngôn ca ca..." Diệp Thiên kinh ngạc phát hiện bên trên hông trái của hắn có ba nốt ruồi son, to bằng hạt gạo, xếp thành một hàng thẳng tắp, nốt ruồi son đặc biệt như vậy nàng chưa thấy qua bao giờ.

Lúc này Tiêu Ngôn Phong đã xoay người lại, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Trên hông trái của Ngôn ca ca có ba nốt ruồi son này." Diệp Thiên di chuyển tới sau lưng hắn nhìn kỹ thêm một chút, nói thêm "Lại còn xếp thành một hàng thẳng tắp luôn, rất đẹp mắt dễ nhìn, Ngôn ca ca có biết không?"

"Biết." Kiếp trước cũng là sau khi thành thân hắn nghe nàng nói tới mới biết được trên người mình có ba nốt ruồi son này, trước đó hắn cũng không biết, lúc hắn còn nhỏ xíu là do mẫu phi tự tay tắm rửa cho hắn, từ khi hơi lớn thêm một chút, đã bắt đầu hiểu chuyện liền tự mình xử lý, mẫu phi đã từng nói qua hắn không thể để cho người khác hầu hạ tắm rửa thay quần áo, nhiều năm như thế hắn cũng đã sớm luyện thành thói quen. Nói không chừng trừ mẫu phi ra, không ai biết chuyện hắn có ba nốt ruồi son, chuyện kiếp trước đã qua lâu lắm rồi, nếu không phải nghe Thiên Thiên nhắc tới, chính hắn cũng đã quên mất.

"Không biết trên người mẫu phi có..." Nàng muốn nói là không biết trên người Ngọc phi có phải cũng có ba nốt ruồi giống như vậy không, nhưng ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy chưa hẳn đã có.

Trong lòng Tiêu Ngôn Phong cũng khẽ động, mẫu phi không cho người khác hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo, có phải là vì muốn che giấu chuyện ba nốt ruồi son này hay không?

Loading...