NHẬT KÝ THIÊN SƯ TRỰC - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-08 18:33:33
Lượt xem: 59
3.
May là tôi khá may mắn.
Tôi tìm thấy Bảo Hưởng trong tòa nhà tang lễ.
Tiểu quỷ không có ý định rời khỏi phòng tang lễ.
Nó điều khiển cơ thể Bảo Hưởng đi lang thang trong bãi đậu xe, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi cúi xuống nấp dưới gầm xe, thận trọng tiếp cận hắn.
Tôi đang tiến gần hơn đến nó.
Tiểu quỷ đột nhiên dừng lại sau xe của giám đốc Sài Hồ, ngồi xổm xuống nhìn kỹ biển số.
Đúng lúc này, tôi nhặt cây kiếm gỗ đào nhảy lên, đánh mạnh vào lưng Bảo Hưởng!
Ngay lúc đó, linh thể trên người Bảo Hưởng đã bị tôi đánh nhảy ra ngoài!
Tuy nhiên, linh thể vẫn muốn quay trở lại trên người Bảo Hưởng, quay lại và lao vào Bảo Hưởng.
Thế là cảnh tượng trở thành -
Nó vào, tôi đánh!
Nó vào lần nào, tôi sẽ đánh lần đó!
Trong chớp mắt, Bảo Hưởng toàn thân bầm tím, mặt mũi sưng tấy.
Tôi không có ý định lấy việc công trả thù riêng, tiếp tục đánh nữa.
Cơn giận của tôi gần như đã nguôi ngoai nên tôi nắm vào gáy tiểu quỷ.
Tôi nhanh tay lẹ mắt lấy quả hồ lô ở thắt lưng ra và hét lên:
"Tà ác táo bạo, biết Nguyên Quân đại nhân ở đây, còn không mau chịu trói.”
Tiểu quỷ bị bóp chặt gáy không dám nhe nanh múa vuốt với tôi mà chỉ tỏ vẻ đau khổ mà gục xuống.
Cuối cùng nó cũng an phận.
Tôi nhìn gần hơn.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, có lẽ là học sinh tiểu học.
Nhưng cả người cậu ấy bệnh béo phì.
Tôi đoán cậu ấy nghỉ hè, không nghe lời chạy ra bờ sông nên c.h.ế.t đuối rồi trở thành tiểu quỷ.
Tôi mắng nó: “Sao không đợi Hắc Bạch Vô Thường đưa cậu đi đầu thai, sao chạy lung tung thế?”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
“Tôi, tôi…” Thằng bé trông như học sinh bị chủ nhiệm bắt, giọng nói mỏng như muỗi, “Tôi đang tìm mắt tôi…”
Tôi không nói nên lời: “Giờ muộn thế này cậu tìm mắt kính gì? Được rồi, chờ ngày mai trời sáng tôi tìm giúp em, nếu mà không tìm được, tôi sẽ nhờ bố mẹ em đốt cho em một đôi mới!”
Tôi vỗ nhẹ vào bình hồ lô ở thắt lưng thúc giục: “Mau vào đi. Nếu có người nhìn thấy, tôi sẽ đánh m.ô.n.g em, em có tin hay không?"
Tiểu quỷ mím môi.
Tuy nhiên, trước sự uy h.i.ế.p của tôi, cậu chỉ có thể bĩu môi và giận dữ chui vào bầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ky-thien-su-truc/chuong-2.html.]
Nếu không thì nói như thế nào.
Tôi khó chịu nhất với những đứa tiểu quỷ.
4.
Nguy cơ đã được giải trừ.
Bảo Hưởng tinh thần bị ảnh hưởng, ngã xuống đất bất tỉnh.
Tôi bưng một xô nước lạnh tạt vào mặt hắn. Bảo Hưởng bị nước lạnh kích thích, giật mình tỉnh dậy.
Hắn vừa mở mắt ra đã thấy tôi lạnh lùng nhìn mình. Hắn sợ đến mức tè ra quần, ôm lấy đùi tôi, hoảng sợ đến nói năng lộn xộn:
"Tiểu Lạc Tri, chạy đi! Trong phòng điều khiển điện có ma, có quỷ... Trời ơi, tôi sợ c.h.ế.t khiếp!"
A, đồ chó.
Khi nhờ tôi giúp đỡ thì gọi là bà cô, khi không nhờ tôi giúp đỡ, gọi tôi là tiểu Lạc Tri.
Tôi tức giận đá hắn ta ra: "Làm ơn, thế kỷ 21 ai cũng cao đẳng, đại học, học lên cao, anh phải tin vào khoa học. Trên đời này không có quỷ!"
"Thật sự, cô phải tin tôi!" Bảo Hưởng sợ tới mức không còn chút sức lực, chỉ nằm liệt trên mặt đất.
"Trong phòng điều khiển điện quả thực có quỷ!"
Tôi tặc lưỡi lắc đầu: "Chậc, anh đúng là đồ hèn nhát, còn nữa, anh còn không biết xấu hổ cùng với giám đốc Sài ở sau lưng hù tôi, một cô gái trời sinh nhát gan.”
"Sao cô không tin tôi! Hãy nhìn những vết thương trên người tôi xuất hiện không rõ nguyên nhân. Nếu không phải do quỷ gây ra thì có phải là do bị đánh không?”
Tôi: “……”
Trên đường trở lại phòng trực, Bảo Hưởng giống như Đường Tăng không ngừng lải nhải kể về những gì hắn nhìn thấy trong phòng điện.
Ai hiểu được.
Nếu tôi đăng câu hỏi lên mạng để phàn nàn về những đồng nghiệp và lãnh đạo kỳ quặc, trải nghiệm cá nhân của tôi chắc chắn sẽ nhận được hàng chục nghìn lượt thích.
Trên đường đi, Bảo Hưởng bất ngờ phát hiện ví của mình bị mất.
Mất tiền hay không không quan trọng, nhưng trong ví có căn cước.
Mất căn cước rất rắc rối. Vì vậy Bảo Hưởng đã cầu xin tôi đi cùng hắn trở lại phòng điều khiển điện.
Hắn vẫn còn lo lắng về phòng điều khiển điện.
Cuối cùng, tôi bị Bảo Hưởng hối lộ một cốc trà sữa, cùng hắn trở lại phòng phân phối điện.
Vừa bước vào phòng điều khiêtn điện, Bảo Hưởng đã nhìn thấy chiếc ví của mình nằm trên một đống giấy vụn.
Hắn ta lại bắt đầu la hét rằng phòng điều khiển điện bị quỷ ám.
Tôi trợn mắt đem cửa đóng lại.
Kỳ quái.
Tay nắm cửa bên ngoài bị lỏng, như thể bị cố ý làm hỏng. Vừa rồi Bảo Hưởng lao ra khỏi cửa cũng không phải là phá vỡ nó.
Giây tiếp theo, tôi nghĩ đến điều gì đó quan trọng, sắc mặt lập tức thay đổi!
Tôi hét vào mặt Bảo Hưởng: "Đã xảy ra chuyện nghiêm trọng! Hãy gọi cảnh sát ngay lập tức và phong tỏa tòa nhà!"
Sau khi hét lên, tôi chạy về phía nhà xác, để lại Bảo Hưởng với vẻ mặt đờ đẫn.