NHẬT KÝ THIÊN SƯ TRỰC - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-08 18:34:49
Lượt xem: 43
7.
Chắc chắn không đi ngang qua.
Bởi vì tối nay tiểu quỷ vây quanh xe của Giám đốc Sài, sau đã đã bị tôi thu phục.
Nhưng bây giờ Giám đốc Sài đã rời đi, tôi khó có thể đuổi kịp xem ông ấy muốn làm gì.
Tôi nhất quyết gọi cảnh sát.
Sau khi cảnh sát gặp tôi, tôi đưa mọi người đến nhà xác. Trong lúc đó, tôi đã xin cấp trên cho một bác sĩ pháp y. Sau khi khám nghiệm các hài cốt ở nhà xác, bác sĩ pháp y đưa ra kết luận: “Hầu hết các hài cốt ở nhà xác đều đã bị cắt bỏ giác mạc.”
Bác sĩ pháp y đã phổ cập khoa học cho tôi:
“Về mặt lý thuyết, giác mạc vẫn hoạt động từ 6-12 giờ sau khi chết. Nếu giác mạc được cắt bỏ kịp thời, ngâm vào dung dịch đặc biệt và cấy vào mắt bệnh nhân trong vòng 48 giờ, người mù sẽ lấy lại được thị lực. Hơn nữa, vết thương trong quá trình phẫu thuật cắt bỏ giác mạc được giấu kín, sau khi chết, mắt của người bệnh vẫn nhắm lại khiến người nhà khó nhận ra.”
Người đàn ông đó thực sự muốn bán lại nội tạng người.
Tôi chợt bừng tỉnh.
Chẳng trách giám đốc Sài muốn thay người trực đêm bằng người thân của mình, hóa ra là để ông ta làm việc ban đêm dễ dàng hơn.
Chắc chắn đằng sau Giám đốc Sài phải có một chuỗi công nghiệp đen đáng sợ.
Hiện tại, cảnh sát hình sự cần phải điều tra sâu hơn và tìm ra bằng chứng trước khi có thể bắt giữ Giám đốc Sài.
Tôi nói với cảnh sát đang thụ lý vụ án: “Đồng chí ơi, bọn họ chỉ là đã c.h.ế.t không có nghĩa là họ không có ý kiến của chính mình.”
“Không hỏi họ một tiếng mà đi trộm.”
“Xin đồng chí, hãy vì bọn họ mà hãy lấy lại công bằng.”
Đối phương nhìn tôi, cho tôi ánh mắt yên tâm.
Giở trò quỷ, tôi là dân chuyên nghiệp.
Bắt tội phạm là chuyên môn của đối phương.
Vì vậy, tôi chỉ có thể chờ xem điều gì sẽ xảy ra.
8.
Tôi về nhà đánh một giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ky-thien-su-truc/chuong-4.html.]
Buổi tối, tôi đến nhà tang lễ sớm để giao ca.
Lần đầu tiên tôi đến phòng lưu trữ để tìm thông tin về Giám đốc Sài và lấy được ngày sinh và tử vi của ông ấy.
Vừa trở lại phòng trực thì đã thấy Giám đốc Sài đang canh gác phòng trực, vừa thấy là muốn tìm rắc rối với tôi.
Giám đốc Sài thấy tôi đi tới, lập tức tức giận nói: "Chậc chậc, dưới mắt cô có quầng thâm rất nặng, thức cả đêm có mệt không?"
“Nếu cứ thức suốt đêm như thế này thì chưa đầy hai năm nữa cô sẽ trở thành một bà thím đó. Vậy thì đàn ông còn thích ai nữa cơ?”
“Tôi đã bảo cô hãy chuyển việc càng sớm càng tốt, tìm một người đàn ông để kết hôn, về nhà lấy chồng và sinh con..."
"Giám đốc Sài!" Tôi đột nhiên kinh hãi hét lên: "Mẹ kiếp, ông mới bốn tuổi mà sao mới tóc bạc nhiều như vậy? Để tôi giúp ông nhổ tóc!"
Giám đốc Sài nhếch môi: "Không, không cần?"
"Không sao đâu!" Tôi khoa trương nhảy múa, "Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, làm sao tôi có thể nhìn thấy một sợi tóc trắng đột nhiên mọc ra từ mái tóc đen!"
Tôi nắm chặt lấy cánh tay ông ấy, như thể tôi sẽ không dừng lại cho đến khi rút được đầu ông ấy ra.
Giám đốc Sài đã nhiều lần cố gắng tránh tôi nhưng không được. Sắc mặt ông ta gần như tái xanh vì tức giận, nhưng ông ta chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với tôi: "Vậy thì nhổ ra!"
Ông ấy cúi đầu.
Tôi giả vờ lục lọi tóc ông ấy, nhưng thực ra lại nhân cơ hội đó để nhặt thêm vài sợi tóc.
Sau đó, tôi giả vờ tiếc nuối: “À, tôi không tìm thấy sợi tóc trắng, tôi nhìn nhầm rồi.”
Giám đốc Sài phản ứng: “…”
Sắc mặt không thể đen hơn, liền mắng tôi: “Phụ nữ các cô thật phiền! Tôi đã cố ý chiếu cố cô, nhưng cô lại không biết xấu hổ!"
Nói xong, ông ta tức giận bỏ đi.
Tôi nhếch khóe môi chế nhạo. Tôi có sinh thần bát tự và tóc của ông ấy.
Nếu tôi lòng hẹp hòi, có thù tất báo, bây giờ chắc chắn tôi sẽ hạ chú muốn mạng chó của ông ấy
Nhưng tôi là người có đạo đức nghề nghiệp tốt.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Coi như ông ấy là người may mắn.
Cùng lắm thì tôi chơi trò tiểu nhân và khiến ông ta xui xẻo trong vài ngày.