NHẤT NIỆM TRI HẠ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:24:16
Lượt xem: 160
Sau khi bị Lục Tuân từ chối lần thứ một trăm lẻ tám, ta bực bội gặm thêm một cái đùi gà.
Một cô nương tốt như ta, muốn tài có mĩ mạo, muốn hiền lành có võ công, muốn gia thế có sức ăn nhiều.
Sao hắn lại nỡ lòng từ chối ta nhiều lần vậy chứ?
Thấy Lục Tuân tan học, ta vội nhổ xương ra, theo sau đuôi hắn.
"Phương cô nương, xin cô tự trọng."
Nghe thấy lời này, trong lòng ta vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Hắn gọi ta là Phương cô nương, chưa có ai từng gọi ta như vậy, người trong sơn trại chỉ gọi ta là Tiểu Hạ.
Chắc chắn hắn cũng thích ta.
Ta bắt chước các cô nương trên phố vân vê góc áo: "Lục tú tài, huynh thật tốt~"
"Người khác đều không quan tâm ta, chỉ có huynh lo lắng ta có nặng hay không~"
Hắn bước vẹo một cái.
Ta liền thừa cơ ôm lấy cái eo thon của hắn: "Cẩn thận nha, Lục tú tài."
Hắn run lên một cái, bước chân càng nhanh hơn.
Ta nhìn bóng dáng vội vã của hắn, sờ cằm nghĩ ngợi, chẳng lẽ hắn xấu hổ?
Cha đã dạy rằng, con gái phải chủ động một chút, nếu không nam nhân tốt sẽ bị người khác cướp mất.
Hay là lát nữa đợi chàng vào nhà xí, ta ném vào quả pháo rồi làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu ở phía trước:
"Cứu với--"
Khi ta chạy đến chỗ có tiếng kêu cứu, liền thấy một cô nương đang chìm chìm nổi nổi dưới sông.
Trên bờ có một tiểu nha đầu, đang liên tục dập đầu trước Lục Tuân vừa mới đến: "Lục công tử, xin công tử cứu tiểu thư nhà ta với! Xin ngài!"
Nhìn thấy cô nương trong sông sắp không chịu nổi nữa, Lục Tuân như đã quyết định, thở dài một tiếng, cởi túi sách định nhảy xuống.
Ta đưa tay ngăn hắn lại, trong chớp mắt đã nhảy xuống nước vớt cô nương ấy lên.
Tiểu nha đầu đang dập đầu và cô nương vừa được cứu đều sửng sốt.
Ta không để ý, chỉ gỡ cọng rong dính trên đầu: "Không sao, không cần cảm ơn ta."
"Cha ta nói, cứu một mạng người, hơn ăn bảy cái đùi gà."
Tiểu nha đầu lắp bắp nói lời cảm tạ: "Cảm, cảm ơn cô nương, đã cứu tiểu thư nhà chúng ta."
Nhưng cô nương vừa được cứu lại sầm sì cả mặt.
Ta chỉ vào nàng ta: "Khỏi cần cảm ơn, tiểu thư nhà ngươi sắc mặt kém thế, mau đưa cô ấy đi gặp đại phu đi."
Tiểu nha đầu há hốc miệng: "À, vâng..."
Lục Tuân, vốn đã quay lưng lại tránh né, bỗng bật cười, cởi áo ngoài khoác lên đầu ta.
Ta vui mừng quấn chặt cái áo của hắn quanh người.
Sắc mặt cô nương kia càng tệ hơn, cả người co ro trong lòng tiểu nha đầu, run rẩy không ngừng.
Ta tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi mau đi gặp đại phu đi, tiểu thư nhà ngươi, hình như... có bệnh?"
Sau khi hai người họ rời đi, Lục Tuân chủ động nói: "Cảm ơn cô."
Cha đã nói, trước mặt người trong lòng, phải thể hiện sức mạnh của mình, khiến đối phương cảm thấy an toàn.
Bây giờ, chắc chắn Lục Tuân đã sùng bái ta lắm rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-niem-tri-ha/chuong-1.html.]
Ta cười khẽ: "Huynh cảm ơn gì chứ? Ta có cứu huynh đâu."
"Nhưng nếu huynh đã bị vẻ oai hùng của ta làm cho xiêu lòng, thì hãy đồng ý với ta đi."
Khuôn mặt của hắn ngay lập tức tối sầm lại: "Đừng có mơ!"
Bị từ chối lần thứ một trăm lẻ chín, ta cũng không bực bội.
Ta đang suy nghĩ làm thế nào để tạo ra một số khó khăn, để hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ quyến rũ của ta.
Nhưng cô nương rơi xuống nước ngày hôm đó lại tìm đến ta.
Cô nương ấy khách khí mời ta vào nhà: "Đa tạ tỷ tỷ đã cứu mạng, thật không ngờ tỷ tỷ lại biết bơi, lợi hại thật đó."
"Không như muội, từ nhỏ toàn được nuông chiều trong nhà, cha mẹ không cho phép muội học những thứ này. Họ nói đó là thứ mà hạng người thấp kém mới..."
"Ai da, muội lại nói bậy rồi."
Cô ta nhẹ nhàng dùng khăn che miệng: "Muội không có ý nói tỷ tỷ là người thấp kém đâu, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm."
Ta ngơ ngác: "Ta đâu có hiểu lầm gì đâu, người suýt c.h.ế.t đuối là cô, đâu phải là ta."
Dường cô ta mắc nghẹn một lúc, ta chưa kịp nhìn rõ, thì cô ta lại cười rồi nắm lấy tay ta:
"Tỷ tỷ, Lục công tử là người có tài, sau này chàng ấy sẽ làm những việc lớn lao. Chàng cần một người có thể bầu bạn bên cạnh, giúp đỡ chàng."
"Tỷ có hiểu ý của muội không?"
Ta nhìn miếng bánh đường trắng bên cạnh, tay lại bị nàng nắm chặt, nhìn được mà không ăn được, nóng lòng gật đầu liên tục: "Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Nàng bỗng thả tay ta ra, nở nụ cười: "Vậy tỷ tỷ, sau này xin hãy tránh xa Lục công tử một chút."
Hai miếng bánh đường trắng đã vào bụng, ta thỏa mãn đến nheo mắt.
"Tại sao ta phải tránh xa? Lục tú tài có bệnh gì đâu."
"À đúng rồi, lần trước hình như cô có bệnh. Thế nào, cô đã khỏi chưa?"
Thấy mặt nàng lại bắt đầu đỏ lên, ta lo lắng: "Trông cô bệnh nặng hơn rồi đấy!"
Lúc bị mời ra khỏi cửa, ta vẫn kiên trì khuyên nhủ: "Cô nương, ngàn lần đừng tiếc tiền mà không đi khám bệnh. Ở sơn trại bọn ta có một bà cụ, trên người nổi một vết đỏ, không chịu đi khám, cô đoán xem về sau thế nào?"
"Úi dời—cả người đều bị thối rữa!"
Cánh cửa sau lưng ta đóng sầm lại.
Vừa ngẩng lên lại đụng phải Lục Tuân.
Hắn có vẻ hơi bối rối: "Ta, ta chỉ tình cờ đi ngang qua. Sao cô lại ở đây, không bị ức h.i.ế.p chứ?"
Ta nghĩ lại, đếm từng ngón tay: "Cô ta đầu tiên khen ta, sau đó quan tâm đến huynh, rồi, hình như cô ta lên cơn bệnh."
Đầu óc thông minh như Lục Tuân cũng không khỏi ngẩn ra: "Bệnh sao?"
Ta gật đầu mạnh: "Đúng vậy, ta nói ta không muốn xa huynh, thì cô ta liền đỏ mặt như bị bệnh vậy. Kỳ lạ thật."
"Ai da—sáng sớm mời ta đến, mà chẳng mời ta ăn một bữa. Còn bảo là nhà giàu, thật là keo kiệt!"
Không biết vì sao, ta cảm thấy tâm trạng của Lục Tuân rất tốt.
Ta sờ bụng, dò hỏi: "Vậy huynh mời ta ăn cơm chứ?"
"Được."
"Mời ta ăn gà nướng ở Tụ Hương Lâu nhé?"
"Được."
Ta được đà lấn tới: "Vậy huynh đồng ý với đề nghị lúc trước của ta nhé?"
Mặt hắn ngay lập tức đen hơn đáy nồi: "Phương Tri Hạ!"