NHẤT NIỆM TRI HẠ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:26:02
Lượt xem: 102
Gần đến ngày thi, cuối cùng chúng ta cũng đến được kinh thành.
Ngày trước kỳ thi Hội, Lục Tuân cùng đồng hương ra ngoài bái Khổng Thánh, mãi mà vẫn chưa về.
Đến nửa đêm, trong viện có tiếng vật nặng rơi xuống.
Ta vội vàng chạy ra kiểm tra, thì thấy Lục Tuân.
Lúc này, mắt hắn đỏ ngầu, giọng khàn đặc, trông rất thê thảm: "Giúp ta đổ một thùng nước lạnh."
Ta tiến lại gần định đỡ hắn, nhưng hắn loạng choạng lùi lại: "Không, đừng chạm vào ta, ta trúng phải loại thuốc này, cần phải ngâm nước lạnh."
"Không được!" Tôi cắn răng, "Trời lạnh thế này, ngâm nước lạnh chắc chắn sẽ có chuyện."
Nói xong, ta liền chạy ra ngoài: "Ta đi tìm thầy thuốc!"
Mặt hắn đỏ bừng, trán đã lấm tấm mồ hôi: "Đừng đi. Giờ đã là giờ giới nghiêm, không, không thể ra ngoài."
"Giúp ta…"
Ta lo lắng vô cùng.
Hắn mới khỏi bệnh không lâu, bây giờ nếu ngâm nước lạnh, ngày mai thi Hội chắc chắn có chuyện.
Ta chợt nhớ đến mấy quyển sách Thu Hương tỷ tỷ cho ta xem.
Ta nắm lấy tay hắn: "Ta giúp chàng!"
Ta dùng sức chín trâu hai hổ, mới kéo được hắn lên đệm.
Dù hắn đã nóng đến mức bốc hỏa, nhưng vẫn giữ chút lý trí: "Tri Hạ, không thể như vậy."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, tay kia vụng về kéo áo của hắn: "Lục Tuân, chàng ồn ào quá."
Sau khi cởi áo hắn ra.
Ta cố gắng nhớ lại nội dung trong sách, nhưng nhận ra sách chỉ viết đến đoạn cởi áo.
Nhưng rõ ràng Lục Tuân vẫn chưa được giải hết thuốc.
Toàn thân hắn nóng như lửa, giọng đè nén: "Tri Hạ, nàng vẫn có thể hối hận."
Ta vội đáp: "Ta không hối hận."
Hắn ôm chặt ta, lật người lên: "Tri Hạ, ta nhất định không phụ lòng nàng."
Nhưng chưa có ai nói với ta, việc này lại đau đến thế.
Thuốc giải được một nửa, ta cố gắng đẩy Lục Tuấn đang nằm đè trên người: "Không giải nữa, không giải nữa, Lục Tuân, đau quá, ta đi tìm thuốc cho chàng."
Hắn nắm chặt eo ta, vừa cắn môi ta vừa dỗ dành: "Cố chịu một chút, sẽ không đau nhanh thôi."
Cái trán đầy mồ hôi của hắn cọ vào cổ ta: "Ngoan, Tri Hạ là ngoan nhất."
Cuối cùng, hắn rên lên một tiếng, gục xuống vai ta, thở dốc.
Nước mắt ta chảy dài, chỉ cảm thấy đau rát: "Lục Tuân, ta thiệt quá."
"Chàng phải đồng ý với ta một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-niem-tri-ha/chuong-4.html.]
"Ta muốn một đứa con!"
Hắn thỏa mãn nắm lấy ngón tay ta: "Sẽ có."
Mắt tôi sáng lên: "Vậy là chàng đồng ý rồi?"
“Ừ.”
“Vậy thì hãy gọi ta một tiếng nương* đi!”
*nương: mẹ
Lục Tuân bật cười thành tiếng.
Hắn ghé sát tai ta, thì thầm: “Muốn có con, không chỉ có cách này thôi đâu.”
“Hả, còn cách nào khác nữa sao?”
Hắn không trả lời, mà tiếp tục nỗ lực thực hành “cách” khác.
Ta mơ hồ hỏi: “Làm vậy là sẽ có con sao?”
Ánh mắt hắn đầy ý cười: “Phải, cứ làm thêm vài lần nữa, hạt giống sẽ được gieo.”
Sáng hôm sau, trước khi hắn ra khỏi cửa, ta còn vì việc “gieo hạt” mà chưa thể rời khỏi giường.
Hắn vuốt nhẹ gương mặt ta, ánh mắt đầy yêu thương: “Nàng hãy đợi ta trở về.”
Ta mơ màng, chỉ cảm thấy mặt ngứa ngáy: “Ừm... Ta buồn ngủ quá…”
Không biết vì sao, hắn lại dặn ta một lần nữa: “Nàng phải ngoan, vài ngày nữa ta sẽ trở về. Nhất định phải đợi ta!”
Ta gật đầu đồng ý qua loa: “Được rồi, được rồi, chàng đi mau đi, thi đỗ trạng nguyên về cho ta vẻ vang.”
Hắn đặt một nụ hôn lên trán ta.
Cảm thấy chưa đủ, hắn lại tiếp tục xuống dần...
Cơn buồn ngủ của ta lập tức tan biến, ta trừng mắt: “Lục Tuân! Chàng thật đáng ghét!”
Hắn cười nhẹ, ánh mắt càng thêm sáng rực, khiến ta không khỏi lo lắng.
Ta đỏ mặt đẩy hắn ra, cuối cùng hắn cũng đi, nhưng mỗi bước lại ngoái lại ba lần.
Khi kỳ thi bắt đầu, ta nhận được thư của sơn trại ở phiêu cục.
“Trại chủ đã định ngày mùng ba tháng ba sẽ truyền ngôi cho Phương Viễn.”
Ta đếm ngón tay, hôm nay là ngày mười sáu tháng hai.
Hỏng rồi, từ kinh thành về tới trại dù đi không nghỉ cũng mất nửa tháng!
Ta vội quay về nhà trọ, gom bạc và quần áo rồi chuẩn bị lên đường.
Ngẫm một lát, ta sợ Lục Tuân lo lắng.
Vì vậy, ta để lại cây trâm bạc mà hắn tặng ta hôm trước trên bàn.
“Ta đi đây.”