NHẤT NIỆM TRI HẠ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:27:39
Lượt xem: 139
Sau đó, môi ta bị hắn khóa lại.
Miệng ta bị day đi day lại, như chứa đựng hết thảy những nỗi nhớ nhung.
Khi bàn tay có vết chai của hắn luồn vào trong ngực, ta đột nhiên bừng tỉnh: "Không, không được."
"Ta sẽ đưa chàng xuống núi trước."
Hắn vùi đầu thở dốc: "Vậy thì nàng phải cùng ta xuống núi."
"Không thể."
"Tại sao không thể?"
"Bởi vì trời, trời tối ta không nhìn rõ."
Chợt ta nhớ ra rằng hắn đã có vợ, ta không thể phá hoại gia đình của hắn.
Cha ta từng dạy rằng, nữ tử phải can đảm theo đuổi tình yêu, nhưng tuyệt đối không được phá hoại tình cảm của người khác.
Chỉ có điều cái cớ ta đưa ra quá vụng về, ý thoái thác rõ rành rành.
Hắn buông tay, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu giở trò: "Vậy thì ta không đi."
Ta, Phương Tri Hạ, là trại chủ Thanh Phong Trại, được giang hồ khen ngợi là nữ trung hào kiệt.
Mà giờ đây, lại phải... trộm người.
Đúng vậy, là thực sự trộm người.
Ta năn nỉ Lục Tuân thật lâu, cuối cùng hắn cũng đồng ý nhấc cái m.ô.n.g cao quý đó lên.
Ta nhân cơ hội ấy cõng hắn vượt tường mà ra.
"Phương Tri Hạ, ta muốn uống trà."
Vừa đến phòng ta, hắn liền bắt đầu sai khiến: "Nàng đã hứa làm nha hoàn cho ta năm ngày để ta hết giận."
"Đi lấy nước cho ta, ta muốn rửa mặt, rồi cả quần áo mới nữa."
Chốc sau lại bảo: "Ta đói rồi, ta muốn ăn bát mì nước trong do nàng làm."
Khó lắm mới xong xuôi, ta vừa lim dim mắt thì nghe hắn gọi: "Phương Tri Hạ, kiếm cho ta cuốn sách với văn phòng tứ bảo."
Một cái sơn trại, chín lăm phần trăm là người mù chữ, làm sao tìm được những thứ đó cho hắn?!
Ta liền mạnh tay đẩy hắn vào chăn: "Đọc sách ban đêm hại mắt lắm."
"Ngủ đi!"
Trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn: "Phương Tri Hạ, nàng không trốn được đâu."
Cả đêm ta mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, ta ra sức chạy trốn, còn Lục Tuân thì cầm một sợi dây, không ngừng đuổi theo.
Cuối cùng, ta bị hắn trói thành đòn bánh tét.
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình bị hắn ôm chặt trong lòng.
Rõ ràng tối qua ta ngủ trên sạp mà, chẳng lẽ ta có tật mộng du?
Còn chưa kịp tỉnh táo, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.
"Trại chủ, bên nhị đương gia bị xổng mất một con tin quan trọng, họ đang đi lùng."
Ta nhìn vào trong, thấy Lục Tuân đã mở mắt, chiếc chăn lỏng lẻo phủ trên vòng eo săn chắc của hắn.
"Đẹp không?"
"Đẹp... À không, ta mù rồi."
Hắn thích thú đùa nghịch mái tóc dài của ta: "Bốn ngày tiếp theo, cũng xin Phương trại chủ, chăm sóc nhiều hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-niem-tri-ha/chuong-6.html.]
Ta gật đầu đầy đau đớn.
Trong lòng thầm may mắn, may mà ta đã giao Vãn Vãn cho thím Lưu chăm, không thì tiêu đời rồi.
Trong trại huyên náo suốt mấy ngày liền.
Mà con tin chạy trốn, đêm nào cũng hoan ca trong phòng ta.
Đêm khuya thanh tĩnh, cổng viện khóa kín.
Lục Tuân gảy đàn, ta múa kiếm.
Gảy đàn một hồi, đôi tay ấy lại bò từ dây đàn lên eo ta.
"Không được... Lục Tuân..."
"Tại sao không được, ta rất được."
"Chàng đã... đã có thê tử rồi, sao còn đến tìm ta?"
"Không có. Thê tử của ta, từ trước đến nay, chỉ có một mình Phương Tri Hạ."
"Nhưng mà... Ưm..."
Đôi tay chơi đàn linh hoạt mạnh mẽ, lớp chai sần lướt qua da thịt, mang lại từng đợt run rẩy.
Cơ thể rèn luyện võ nghệ của ta mềm mại dẻo dai, vừa vặn cực kỳ.
Tối ngày thứ năm, Lục Tuân cuối cùng cũng đồng ý xuống núi.
Kết quả cửa viện bị đá văng ra.
Ánh lửa bập bùng, Phương Viễn giương đao đứng ở cửa:
"Giết hết cho ta!"
Ta đứng chắn trước Lục Tuân, run lên vì tức giận: "Phương Viễn, ngươi điên rồi sao?!"
"Giết hại quan viên triều đình, mười cái Thanh Phong Trại cũng không đủ để xử trảm!"
"Ngươi muốn toàn bộ già trẻ trong trại đều chôn cùng ngươi hay sao?!"
Phương Viễn cười lớn: "Muốn g.i.ế.c thì giết, Phương Tri Hạ, ta không phải là kẻ nhát gan như ngươi."
"Dãy Trường Liên kéo dài ngàn dặm, đêm nay g.i.ế.c hắn xong, chúng ta đổi sang đỉnh núi khác, vẫn xưng vương xưng bá như thường!"
"Ngươi còn không tránh ra, đừng trách ta vô tình, g.i.ế.c ngươi cùng một thể."
Ta siết chặt thanh kiếm trong tay: "Vậy hôm nay hãy bước qua xác ta đã."
Ác chiến bùng nổ.
Để bảo vệ Lục Tuân, ta bị c.h.é.m không ít nhát đao.
Nhưng ta không dám để hắn xảy ra chuyện.
Dù sao Thanh Phong Trại với hơn ba trăm nhân mạng, đều phụ thuộc vào hắn.
Khi ta sắp không trụ nổi, Lục Tuân ôm lấy ta, xông ra ngoài:
"Cố lên! Tri Hạ, viện binh tới rồi!"
Tiếng hò hét xung trận vang lên, ta cuối cùng cũng yên lòng.
Ai ngờ Phương Viễn thấy mình thất thế, lại dẫn người phóng hỏa đốt núi.
Lục Tuân cõng ta định chạy xuống núi.
Ta vùng vẫy không thoát, vội đập vào vai hắn: "Cứu người! Trong trại còn rất nhiều người!"
"Còn có Vãn Vãn!"
"Lục Tuân, con gái của chàng vẫn còn ở trong đó!"