Nhảy thoát y tại linh đường - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-10-17 13:03:11
Lượt xem: 171
Nghe rằng mục tiêu của vũ nữ là tôi, tôi nhớ lại nụ cười quái đản khi cô ta được đặt vào quan tài.
Tay tôi run lên, điện thoại lại rơi xuống đất.
“Sao lại là tôi?” Trong lòng tôi nổi lên từng đợt run rẩy hỏi, ánh mắt không khỏi liếc về phía ngôi mộ.
Mặt đạo trưởng đầy hối hận: “Là tôi sơ suất! Cô và cô ta bằng tuổi nhau, nhưng hoàn cảnh lại khác xa nhau. Tối qua, khi ăn tối, cô ta đã nhiều lần kính rượu chú cô, nhắc đến việc nhờ chú cô dẫn cô ta vào nghề, làm livestream gì đó.”
Đạo trưởng liếc nhìn tôi, bất lực cười khổ: “Nhưng chú cô lại luôn tự hào khoe về cô là sinh viên trường đại học 985, ngoại hình đẹp, là một tấm gương sáng của dòng họ. Tất cả tài nguyên và tiền bạc trong tay anh ta đều sẽ để lại cho cô. Khi say rượu, anh ta còn khoe rằng cả đời này không định kết hôn, cô là người mà anh ta một tay nuôi lớn, tất cả mọi thứ của anh ta đều sẽ thuộc về cô, đừng ai nghĩ đến chuyện có thể đụng đến.”
Nghe những lời đó, lòng tôi chua xót, chú tôi vốn dĩ là một người ngang ngược.
Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi bận kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc tôi, từ nhỏ đã là chú tôi dẫn tôi đi khắp nơi chơi, lúc đó tình cảm của chúng tôi thật sự rất tốt.
Sau này khi tôi lớn hơn, áp lực học tập tăng dần lên, thời gian ở bên chú ít đi nên thấy chú cứ làm những việc trái khoáy, tôi cũng từng khuyên nhủ ông, nhưng mỗi lần ông chỉ cười "hì hì" rồi không để tâm đến.
Ngay cả việc kéo tôi vào quay video gì đó, chú ấy cũng đã nhắc đến nhiều lần nhưng tôi từ chối, lần sau chú lại tiếp tục đề cập.
Nhưng tôi không ngờ rằng ông định để lại tất cả cho tôi và chuyện này lại xảy ra nhanh đến vậy.
“Tất nhiên, cô không muốn làm livestream nhưng những thứ cô không muốn, lại là điều cô ta mong cầu mãi không được. Hơn nữa, nếu cô ta muốn trả thù, thì việc cắt đứt hy vọng của gia đình cô chính là nhắm vào cô để ra tay là cách tốt nhất.” Đạo trưởng bấm đốt ngón tay tính toán.
Khuôn mặt đầy hối hận: “Trong lòng người ch.ết có tính quỷ gian xảo. Tôi không ngờ cô ta còn muốn chiếm đoạt thân x.ác của cô.”
Nghe vậy tôi cảm thấy thật vô lý, đồng thời sống lưng lạnh toát, trong chốc lát không thể liên kết được những chi tiết giữa các sự việc lại.
“Con mau đi đi!” Cha tôi đẩy tôi một cái, khẽ quát tôi: “Bảo mẹ con lái xe đưa con đến ga tàu cao tốc. Đưa cả cô út và hai đứa con chú Hai đi cùng, tất cả đừng quay về. Đừng nói chuyện này với mẹ con, để cha xử lý chuyện còn lại.”
“Không đi được đâu!” Đạo trưởng liếc nhìn tôi rồi đưa tay đè lên vai tôi, kéo tóc đuôi ngựa của tôi lên và nói với cha tôi: “Ông nhìn đi.”
Tôi không thấy tình trạng đằng sau mình nhưng cha tôi hét lên một tiếng kinh hoàng, chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cha tôi lập tức quay người, cầm xẻng sắt và bắt đầu đào mộ: “Tôi sẽ đào cô ta lên ngay bây giờ, đem thiêu thành tro ở nhà hỏa táng. Cô ta muốn hại tôi, tôi chịu! Là tôi không ngăn được bọn người kia, hại ch.ết cô ta! Nhưng nếu cô ta muốn hại con gái tôi thì dù có làm ma, tôi cũng sẽ đấu với cô ta!”
“Không thiêu được đâu!” Đạo trưởng vội vàng ngăn cha tôi lại, trầm giọng quát ông: “Ông thấy cái ch.ết của người đàn ông kia chưa? Suối Mã Khê nhỏ như thế, lật một chiếc xe mà cũng ch.ết người, hơn nữa vừa ch.ết đã bị cua ăn lộ cả x.ư.ơng. Giờ ông đào cô ta lên, chưa kịp mang x.ác đến nhà hỏa táng thì ông sẽ ch.ết trước đó!”
“Đừng hoảng hốt, nhân lúc cô ta vừa mới ch.ết, tu vi chưa đủ, chúng ta vẫn còn thời gian nghĩ cách.” Đạo trưởng nói.
Sau đó anh ta vội vàng quay sang tôi: “Khi tôi tính giờ ch.ôn cất ông nội cô, tôi cũng đã xem bát tự của cô. Cô có mệnh Hoa Cái, mang thiên ất quý nhân. Hiện giờ cô là người thuần âm, tôi sẽ chỉ cô một cách. Nếu thành công, không chỉ giữ được mạng sống mà còn nhận được một cơ duyên lớn.”
“Nói nhanh đi! Nói nhanh lên!” Cha tôi lập tức nắm lấy áo đạo trưởng kéo anh ta đứng dậy rồi kéo tôi cúi đầu lạy đạo trưởng, “Chỉ cần cứu được Tiểu Nguyệt, cách gì cũng được.”
Tôi nhìn khuôn mặt đầy cầu khẩn của ông, trong lòng nóng bừng, đành phải nghe theo lời đạo trưởng.
“Cô vũ công này đã hóa thành d.âm thi diễm cốt, lại thêm việc ch.ết liên quan đến gia đình cô. Đây là nhân quả, lỗi thuộc về gia đình cô. Người phàm chúng ta không thể giải quyết được, phải nhờ đến thần tiên.” Đạo trưởng thở ra một hơi.
Anh ta cầm la bàn, bấm ngón tay tính toán một lúc rồi nói: “Cô có biết ở làng Thái Bình có một cái hồ Tiềm Long không? Bây giờ cô đi mua cá tôm hoang dã, nhất định phải là hoang dã, không được nuôi. Mang đến hồ Tiềm Long, đổ thức ăn tươi sống vào sau đó c.ắ.t c.ổ tay mình, để m.á.u hòa vào.”
“Nếu thần trong hồ nhận lễ vật của cô và uống m.á.u của cô…” Đạo trưởng nhìn tôi từ đầu đến chân.
Anh ta mím môi, nói tiếp: “Thì thần sẽ giúp cô nhưng chuyện này còn phải xem duyên phận của cô.”
“Thần giúp tôi sao? Vậy gia đình tôi và cả làng sẽ không sao nữa đúng không?” Tôi nghe mà cảm thấy đây như thể đang cầu cứu thần.
“Nếu mời được thần trong hồ, mọi chuyện đều có thể giải quyết.” Đạo trưởng gật đầu, mày hơi chau lại rồi giục tôi đi nhanh.
Cha tôi ở bên cạnh hỏi trong hồ Tiềm Long có phải có rồng thật không, có phải rất mạnh không?
Vừa vội vàng giục tôi, bảo mẹ tôi lái xe đưa tôi đi rồi bắt đầu tìm kiếm đồ tươi sống trong thiên nhiên hoang dã trên các nhóm chat.
Chú tôi trước đây từng quay video về việc bắt lươn và đặt lồng nên đã lập nhiều nhóm chat.
Lúc này, những người đặt lồng vẫn còn khá nhiều, cha tôi đã hỏi một số người trong nhóm, tôi và mẹ tôi lái xe đi lấy, tạm thời thu được vài chục cân lươn và cá trạch.
Hồ Tiềm Long cũng có chút tiếng tăm ở trấn, người ta nói rằng dưới đáy hồ có rồng, cũng có người nói là giao long.
Trước đây, thường có người đến đây đốt vàng mã, nhận cha nuôi hoặc cầu bình an cho con cái.
Trên đường đi, tôi kể vài chuyện không quan trọng với mẹ, không dám nói chú tôi đã ch.ết nhưng chỉ cần nghe tôi bị cô vũ nữ đó bám theo, bà đã giận đến mặt tái xanh.
Dù tôi có hỏi thế nào, mẹ cũng không nói rõ cô vũ nữ đó ch.ết như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhay-thoat-y-tai-linh-duong/chuong-03.html.]
Khi đến hồ Tiềm Long thì đã hơn hai giờ, mặt trời chiếu rọi xuống hồ nước xanh biếc, lóe lên ánh sáng vàng kim, trong hồ có vẻ như không có gì cả.
Tôi và mẹ đổ hết tất cả số lươn và cá trạch vào trong hồ.
Cố nén đau, tôi cắt một nhát lên cổ tay và đặt tay xuống cạnh mặt nước.
Những con lươn và cá trạch sau khi được thả vào hồ, vui vẻ bơi lội, chỉ một lúc sau đã không còn thấy bóng dáng, chỉ có m.á.u của tôi từ từ loang ra trên mặt nước.
Hồ lớn như vậy, đổ vài chục cân lươn vào mà còn chẳng đủ để làm mồi.
Mẹ nhìn mặt trời lớn trên cao rồi lại nhìn m.á.u của tôi chảy ngày càng nhiều, xót xa vô cùng: “Đạo trưởng đã bị quỷ lừa một lần rồi, liệu lần này có…?”
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, mặt nước phẳng lặng, chỉ có m.á.u tôi đang chảy, hoàn toàn không có gì xuất hiện để ăn mồi.
Mẹ thấy tôi chảy m.áu. mãi, thương xót kéo tôi một cái: “M.á.u thịt giống nhau, mẹ cũng cắt chút m.á.u, chắc cũng như nhau thôi.”
Làm sao mà như nhau được!
Tôi định lắc đầu từ chối nhưng bà vẫn cố gắng kéo tay tôi.
Đúng lúc này, từ dưới mặt nước một bong bóng "ục" một tiếng nổi lên.
Một con rùa đen toàn thân, lớn bằng bàn tay, dùng bốn chân bơi lội, vẫy cái đuôi ngắn cũn, nghiêng đầu, chớp đôi mắt đen như hạt đậu, nhìn chằm chằm vào tôi.
Phải nói, con rùa này khác hẳn những con rùa tôi từng thấy, trông có vẻ dễ thương.
Đặc biệt là lúc nó nghiêng đầu như đang quan sát chúng tôi.
Mẹ "ồ" lên một tiếng, cười với tôi: “Con rùa nhỏ này trông đẹp quá, bắt về nuôi đi…”
Nhưng nói đến nửa chừng, mẹ lại nhớ ra nhà chúng tôi có thể sắp bị gi.ế.t hết, thở dài một tiếng, không còn tâm trạng bắt con rùa nhỏ đó nữa.
Tôi đưa tay hất nước, hất về phía con rùa nhỏ: “Ngốc à, dễ thương thế này, sau này đừng ra ngoài nữa, coi chừng bị bắt đem về nuôi đấy!”
Con rùa nhỏ lập tức lật người, nhanh chóng lặn xuống đáy hồ.
Mẹ tôi thở dài bên cạnh: “Cái hồ này bao nhiêu năm rồi không ai quản, dù có rồng chắc cũng đã đi mất. Còn thần tiên gì nữa chứ… đến cả rùa cũng chỉ có con nhỏ xíu thế này.”
Tôi cũng cảm thấy vậy, nếu thực sự có thần tiên, chẳng phải nên bảo vệ vùng đất này sao?
Cả làng sắp bị d.âm thi diễm cốt gi.ế.t hết rồi nhưng thần tiên cũng không xuất hiện.
Đúng lúc này, tôi cảm thấy bàn tay ngâm dưới nước như bị thứ gì đó kéo mạnh, cả người tôi bị lôi thẳng xuống nước.
“Tiểu Nguyệt!” Mẹ tôi hét lên một tiếng, định kéo tôi lại.
Nhưng vừa khi tôi ngã xuống nước, tai tôi “ù ù”, dòng nước lạnh giá xộc thẳng vào miệng và mũi.
Sau khi uống liền mấy ngụm nước, tôi vội nín thở, thả lỏng tay chân, chờ cho cơ thể nổi lên rồi đẩy nước để bơi lên trên.
Nhưng đúng lúc này, một hình bóng linh hoạt như cá từ dưới nước lao lên, nắm lấy chân tôi và kéo mạnh xuống.
Tôi chìm ngay lập tức, lúc này tôi nghĩ rằng dưới hồ này không có rồng mà có ma nước.
Tôi thấy bóng dáng đó lao thẳng đến trước mặt tôi, nước hồ âm u, dù tôi có cố gắng mở mắt cũng không thể nhìn rõ nhưng lờ mờ thấy đó là một người với tay chân thon dài...
Tôi cố gắng đẩy người đó ra và nổi lên mặt nước nhưng người kia lại đạp lên chân tôi, ấn mạnh vai tôi, đè tôi chìm xuống nước.
Tôi giãy giụa hết sức nhưng không tài nào thoát ra được.
Khi tôi nghĩ mình sắp bị ch.ết đuối ở đây, người kia đột nhiên lao tới, dùng tay nâng mặt tôi lên và thổi vào tôi một bong bóng khí lớn. Bong bóng chạm vào tôi, ngay lập tức tôi cảm thấy sau lưng như có vô số thứ giống như gai nhọn đ.â.m ra.
Sau đó, người đó nắm lấy cánh tay tôi, bất ngờ kéo mạnh lên trên.
Tôi nổi lên như một con cá ch.ết và nằm bẹp trên tảng đá bên bờ hồ, thở hổn hển, miệng không ngừng nôn nước ra. Đồng thời tôi nhìn qua bên cạnh, thấy một thiếu niên có khuôn mặt rất thanh tú, vẫn còn nét trẻ con, đang nghiêng đầu cười với tôi, để lộ hàm răng trắng.
"Tiểu Nguyệt!" Mẹ tôi vội vàng chạy tới, đưa tay định vỗ vào lưng tôi để giúp tôi nôn nước ra. Nhưng vừa mới đưa tay ra, bà đã hét lên kinh hoàng, chỉ vào lưng tôi: "Sao lưng con lại mọc nhiều tóc thế này? Sao chúng còn sống được? Đây là..."
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy bên cạnh đuôi tóc đuôi ngựa của mình là vô số sợi tóc đen đang chảy xuống theo dòng nước, trông như những con giun sắt mảnh, bò trên vai và hai bên người tôi.
Khắp lưng tôi đều đầy tóc!