Nhiếp Chính Vương Miệng Cứng Lòng Mềm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-19 18:59:03
Lượt xem: 3,209
Cầm Thành Cẩn cưới ta, đối với hắn đây chẳng khác nào là một sự sỉ nhục.
Đây là điều mà khắp Kinh thành ai ai cũng đồng tình.
Rốt cuộc, hắn là vị Nhiếp chính vương nắm quyền lớn, đầy tham vọng, còn ta chỉ là một cô nhi nhan sắc tầm thường, bán đậu hũ mà sống.
Đêm tân hôn, hắn vội vàng lật tấm khăn che mặt ta, rồi ngồi một bên, mặt mày u ám, uống rượu một mình.
Chắc hẳn trong lòng hắn vô cùng phiền muộn.
Ta len lén nhìn hắn, vốn dĩ hắn đã có dung mạo tuấn tú, nay lại khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, càng thêm vẻ thanh tú rạng ngời, đến cả ánh mắt cũng mang theo vài phần sắc thái diễm lệ.
Chỉ là, lúc này sắc thái diễm lệ ấy lại pha lẫn với vài phần khí tức hằn học.
Ta ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, không dám thở mạnh, chỉ biết ngồi ngẩn ngơ trên giường tân hôn.
Cầm Thành Cẩn buông một câu rủa, rồi bỗng nhiên đứng dậy bước tới trước mặt ta, dùng hai ngón tay nâng cằm ta lên, ngắm nghía một cách khắt khe.
Một hồi lâu sau, hắn bực bội nói một câu: "Da không mịn màng chút nào."
Ta ngượng ngùng cười cười.
Hắn lại nắm lấy tay ta, cũng dưới ánh nến mà soi xét, bật ra một tiếng chê bai: "Tay cũng vậy."
Ngón tay hắn thon dài như ngọc, quả thực đẹp hơn tay ta nhiều.
Ta tự ti muốn rụt tay lại, nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
"Ta vốn có thể cưới một quý nữ dòng dõi cao sang, tinh thông cầm kỳ thi họa, ai nấy đều thanh tú xinh đẹp." Hắn lạnh lùng, gần như nghiến răng mà nói.
Trong lòng ta tràn đầy lúng túng, chỉ biết gật đầu.
"Đến cả Trường Công Chúa đương triều cũng đem lòng yêu ta, nàng thử nghĩ, nàng có gì so được với nàng ta không?” Hắn lại tiếp tục mỉa mai.
Ta nghe mà lòng chua xót, cúi đầu buồn bã: "Ta thực sự không thể nào so với họ."
Cầm Thành Cẩn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ngửi cổ ta: "Ngay cả hương thơm cũng không thể che lấp được mùi đậu hũ trên người nàng."
Hắn dựa sát vào ta, hơi thở của hắn phảng phất bên tai ta, khiến mặt ta nóng lên, lòng dạ càng thêm buồn bực, không kìm được mà né sang một bên, muốn tránh xa hắn một chút.
Nhưng hắn lại ôm lấy eo ta, cực kỳ khó chịu: "Nàng cứ tránh ta mãi làm gì?"
Ta cố nén nghẹn ngào trong cổ họng, dùng mu bàn tay lau mặt, gắng làm ra vẻ thản nhiên mà nói: "Sợ mùi đậu hũ làm Nhiếp chính vương khó chịu, hay là đêm nay ta ra ngoài ngủ nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhiep-chinh-vuong-mieng-cung-long-mem/chuong-1.html.]
Hắn đẩy ta ngã xuống giường, nghiêng người đè lên, mặt mày căng thẳng nói: "Đã ngửi bao nhiêu ngày rồi, còn thiếu gì một đêm này nữa?"
1
Thực ra ban đầu, Cầm Thành Cẩn muốn đem ta dâng lên Hoàng thượng.
Hôm đó, có hai vị công tử vận cẩm bào lộng lẫy từ trên ngựa cao quý bước xuống, trực tiếp ngồi xuống quầy hàng của ta nơi đầu phố. Khí chất ấy, dung mạo ấy, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường có thể nuôi dưỡng ra được.
Họ vừa an tọa, tiệm nhỏ của ta lập tức trở nên sáng lạn hơn hẳn.
Ta run rẩy bưng ra hai bát đậu hũ mặn, nhắc nhở họ nếu muốn thêm dấm thì có thể tự mình thêm vào.
Lúc ấy, Cầm Thành Cẩn liếc ta một cái, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu.
Khi đó, ta vẫn chưa biết hắn chính là Nhiếp chính vương mà mọi người ở Kinh thành đều kính sợ, chỉ nghĩ rằng hắn đang tán thưởng tay nghề của ta, liền mỉm cười đáp lại một cách ngượng ngùng.
Trước khi rời đi, hắn nói một câu: "Mùi vị không tệ."
Ta còn âm thầm vui mừng một lúc.
Nào ngờ, hai ngày sau, có tiểu binh đến truyền tin, bảo ta thu xếp hành lý, vì Nhiếp chính vương đã để mắt đến ta và muốn dâng ta lên làm phi tần của Hoàng thượng.
Ai mà không biết rằng, mẫu thân của đương kim Hoàng thượng xuất thân từ một gia đình bán đậu hũ. Chỉ vì tiên hoàng không có nhiều con cháu, bệnh tật mà chết, nên mới bất đắc dĩ truyền ngôi cho ngài.
Hoàng thượng cực kỳ kiêng kỵ việc người khác nhắc đến mẫu thân của mình, ngay cả từ "đậu hũ" cũng không được phép nhắc đến.
Cầm Thành Cẩn đem ta dâng lên Hoàng thượng, chẳng phải rõ ràng là đang làm nhục ngài sao?
Lúc đó, ta sẽ trở thành cái gai trong mắt Hoàng thượng, sẽ bị trừng phạt thảm khốc đến thế nào?
Ta run rẩy không yên, ngồi đứng không yên, suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định trong đêm thu dọn hành lý, cưỡi con lừa nhỏ kéo cối xay của mình định rời khỏi Kinh thành.
Ta mạo hiểm mưa gió đi suốt ba ngày, phía sau không thấy có binh lính truy đuổi, ta mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tình cờ nhặt được một người nam nhân ngất xỉu bên vệ đường lầy lội.
Khi lau sạch bùn đất trên mặt hắn, ta suýt nữa ngất xỉu. Thật trùng hợp, đây không phải là Nhiếp chính vương sao?
Ta đau lòng nghĩ, người nam nhân này thật xui xẻo.
Là thật.
Ta có thể bỏ hắn lại không quan tâm, nhưng ta không làm thế.
Ta có thể thừa cơ kết liễu hắn, nhưng ta không làm thế.
Không những không làm, ta còn đi thêm hai dặm rồi quay lại, kéo lê hắn lên con lừa nhỏ của mình, chở về nhà ta ở tận trấn xa xôi.