NHỊP TIM KHÔNG NÓI DỐI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-04 20:47:18
Lượt xem: 328
Lục Thịnh và Diệp Kỳ lần lượt bước vào một nhà hàng.
Chỉ nhìn qua những bức ảnh, quả thật trông họ có chút thân mật.
Thậm chí, có người còn lấy ảnh tôi và Lục Thịnh để so sánh với Diệp Kỳ.
Mọi người đều cho rằng, từ độ dài tóc, vóc dáng, phong cách ăn mặc, rõ ràng là cùng một người!
Tôi: ???
Ngón tay trượt một cái, một đoạn video đột ngột hiện ra.
Đó là cảnh hôn được người qua đường quay lại của Lục Thịnh và Diệp Kỳ.
Giờ tôi mới nhớ ra, Diệp Kỳ hình như là nữ chính trong bộ phim trước của Lục Thịnh.
Mà bộ phim này sắp được phát sóng.
Hiểu một chút về cách vận hành của giới giải trí, biết rằng việc tung tin như vậy vào thời điểm này phần lớn là để quảng bá cho bộ phim sắp phát sóng.
Nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu.
Cảm giác mất mát này không kéo dài lâu, Weibo của tôi đột nhiên nhảy lên thông báo của người theo dõi.
Lục Thịnh đã đăng bài.
Anh cũng cứng đầu, trực tiếp share lại bài viết của tài khoản marketing và làm rõ: 【Bạn bè công tác liên hoan, đừng suy đoán linh tinh.】
Ngay lúc đó, chuông cửa reo.
Tôi tưởng là đồ ăn, nhưng lúc mở cửa nhìn thấy người nọ, tôi ngạc nhiên thốt lên: "Lục Thịnh?"
Anh vẫn mặc bộ đồ trong video, nhưng không phải đang ở với ai đó trong nhà hàng.
Mà là xuất hiện rạng ngời ngay trước mặt tôi.
"Hôm nay ông đây phát lòng tốt, này, là món bánh hoa mà trước đây em bảo rất thích đấy."
Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn: "Sao anh lại đến? Chẳng phải anh đang..."
Lục Thịnh hiểu ngay lập tức, như thể anh xuất hiện ở đây chính là vì chuyện đó, rất tự nhiên tiếp lời.
"Em thấy rồi à? Tin đồn vừa được tài khoản marketing đăng, em quan tâm đến tôi đấy nhỉ."
"Không phải..."
"Anh với cô ấy không có gì cả, đoàn đội của cô ấy muốn tạo scandal nhưng không báo với anh, ngược lại là em..."
Lục Thịnh đặt bánh hoa xuống, quay lại nhìn tôi đang bước theo sau.
Anh cúi người, ngón trỏ khẽ chọc vào trán tôi.
"Biểu cảm gì thế này? Ghen rồi à?"
"Em..."
Nhất định là tôi bị trúng tà rồi.
Nếu không, tại sao vào lúc này lại không thể thốt ra một lời phủ nhận nào.
Lục Thịnh hừ khẽ: "Ghen gì chứ, không phải anh đã lập tức chạy về giải thích với em rồi sao.”
"Anh không phải trai hư, và anh cũng có mồm mà."
Thôi xong, tim đập nhanh quá.
Tôi cố đánh trống lảng bằng cách nhét cho anh một miếng bánh hoa: "Đồ ăn cũng không chặn được miệng anh đấy."
Lục Thịnh quan sát tôi một lúc, rồi cười khẽ.
Rồi cúi xuống, cắn một miếng bánh hoa ngay trên tay tôi.
"Ừm, ngọt thật đấy."
12.
Trời dần chuyển lạnh, các môn học cũng sắp kết thúc.
Tôi trở về ký túc xá để lấy đồ đạc trước đó chưa kịp thu dọn.
Vừa đến dưới tòa nhà, tôi nhận được cuộc gọi video từ Lục Thịnh.
Hôm nay anh có việc, sáng sớm đã đến trường quay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhip-tim-khong-noi-doi/chuong-5.html.]
Lúc này anh đang lải nhải: "Quay liền suốt tám tiếng, cuối cùng cũng được nghỉ, anh mệt quá... Ủa, sao trông có vẻ em đang ở ký túc xá vậy? Em về ký túc xá làm gì?"
Tôi giơ điện thoại, chuẩn bị giải thích.
Cửa ký túc xá bỗng được mở ra từ bên trong.
Lâm San nhìn thấy tôi, sững người: "Sao cậu lại về đây?"
Nghe cái giọng kìa...
"Sao? Tôi chưa trả tiền ở ký túc à?"
"Ý tôi không phải vậy, chỉ là tôi không ngờ mọi chuyện đã căng thẳng đến mức đó rồi, mà cậu vẫn có mặt mũi quay lại."
"Cậu còn dám làm bé ba cơ mà, tôi có gì mà không dám?"
"Cậu—"
Tôi buông một câu "Chó ngoan không cản đường", đi lướt qua cô ta, bước vào phòng ký túc.
Lâm San tức giận đến mức không nói nổi câu nào, đùng đùng bỏ đi.
Lục Thịnh ở đầu dây bên kia hóng drama: "Miệng lưỡi sắc bén ghê."
"Thường thôi."
Tôi đặt điện thoại lên giá đỡ trên bàn, bắt đầu nhét sách vở, quần áo và túi xách lúc trước chưa kịp mang đi vào vali.
Lục Thịnh không nói gì, chỉ tập trung nhìn tôi thu dọn đồ đạc.
Giường của Lâm San ngay đối diện giường tôi.
Khi quay người tôi vô tình liếc qua, thấy vị trí trên tủ trước đây vốn dán poster của Lục Thịnh đã bị thay thế bằng bức ảnh chụp chung của cô ta và Đường Lẫm.
Tôi khựng lại một chốc, nhất thời không biết phải diễn tả cảm xúc này thế nào.
Lục Thịnh nhàm chán phồng má thổi bong bóng: "Chán quá."
"Chán thì cúp máy đi."
"Đừng, nói chuyện với em không chán."
Tôi chê bôi: "Sao anh dính người thế."
"Dính người? Trước đây chúng ta vẫn vậy còn gì?"
Tôi sững người, đúng thế thật.
Nhưng đó dường như đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Khoảng thời gian lúc chúng tôi không còn thân thiết như trước, nếu muốn tra kỹ ngọn nguồn thì...
Có lẽ bắt đầu từ ngày tôi nói với Lục Thịnh rằng tôi đã thích một người.
Khi ấy, anh đang quay phim, cũng giống như hôm nay.
Một người luôn nghiêm túc và chuyên nghiệp trước mặt nhân viên công tác, đang ba la bô lô với tôi rằng gần đây anh mệt thế nào, đáng thương thế nào, đột nhiên bị tôi cắt ngang.
"Lục Thịnh, hình như em thích một người rồi."
Lục Thịnh hơi ngẩn ra: "Thật... thật sao?"
Giọng anh hơi căng thẳng, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Ai vậy?"
"Bạn học của em, tên là Đường Lẫm."
"Vậy à..." Anh như quả bóng bị xì hơi.
Từ đó, sự xa cách không rõ ràng của Lục Thịnh đều bị tôi cho là anh quá bận rộn.
Nhưng đến bây giờ, dù anh đã nổi tiếng như vậy, anh vẫn có thể dành thời gian để liên lạc với tôi.
Thậm chí khiến tôi cảm thấy anh ấy có chút dính người.
Chỉ khi ấy tôi mới hiểu, là người trưởng thành, nếu bạn cảm thấy một mối quan hệ thân thiết dần trở nên xa cách...
Vậy chắc chắn là có một bên cố tình như vậy.
"Vậy... được," giọng tôi rất nhẹ, lại mang theo một chút căng thẳng mà bản thân cũng không nhận ra, "Vậy cứ như trước đây đi."
Lục Thịnh ngừng một lát, rồi cười: "Xin lỗi, có vẻ anh không làm vậy được nữa."