NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN - Chương 7 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-11-05 09:11:53
Lượt xem: 198
19.
Chuyến tàu kéo dài hai ngày, lắc lư không ngừng, tôi chỉ có thể mơ màng chợp mắt chút ít.
Xóc nảy một đường cũng tới được trường đại học, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn tất thủ tục nhập học, tiếp đó là lịch học dày đặc.
Ở kiếp trước, tôi không có cơ hội bước vào cổng trường đại học, vì vậy tôi rất trân trọng cơ hội lần này.
Ngoài lúc ăn và ngủ, thời gian còn lại tôi đều ở lớp hoặc thư viện.
Ba tháng sau khi nhập học chính thức, tôi nhận được lá thư đầu tiên từ Giang Dục Thành.
Thực ra tôi không ngạc nhiên khi anh ta biết tung tích của tôi, vì một tháng trước thầy đã viết thư cho tôi, kể rằng Giang Dục Thành đã đến tìm thầy, hơn nữa còn biết tôi đã đến Tây Bắc.
Vì vậy, khi nhận được thư của anh ta, tôi chẳng bất ngờ chút nào.
Trong thư, anh ta nói rằng anh ta không đồng ý việc hủy hôn.
Anh ta bảo rằng trong lòng, tôi luôn là vợ của anh ta.
Anh ta còn nói rằng giữa anh ta và Lục Tuyết Đình thật sự không có gì cả, biết tôi không thích cô ta, anh ta đã bảo cô ta rời đi và sau này sẽ không gặp lại nữa.
Anh ta nói sẽ đợi tôi quay về.
Kèm theo lá thư là một trăm tệ.
Tôi cất thư đi, không hồi âm.
Và tất nhiên, số tiền đó tôi cũng không đụng tới.
20.
Việc học ở đại học rất nặng, tôi vốn định tìm một công việc làm thêm.
Dù thành tích của tôi đứng đầu, nhận được học bổng, nhưng sinh hoạt phí mỗi tháng vẫn là một áp lực không nhỏ.
Sau khi biết ý định của tôi, thầy đã mắng tôi một trận, hơn nữa mỗi tháng còn gửi cho tôi năm mươi tệ.
Trong thư, thầy còn đặc biệt nói rằng số tiền đó là cho tôi mượn.
Cuối thư, thầy còn hiếm khi dí dỏm thêm một câu, "Yên tâm đi, sư mẫu của em cũng biết, cô ấy còn ủng hộ nữa!"
Không biết vì sao nước mắt tôi bỗng trào ra.
Kiếp trước, dù trải qua bao khó khăn, tôi từng điên cuồng, từng hận thù, từng hối hận, nhưng chưa từng rơi nước mắt.
Ở kiếp này, đương nhiên cũng vậy.
Nhưng giờ phút này, nước mắt tôi trào ra như vỡ đê, tôi đã khóc một trận thỏa lòng.
Các bạn cùng phòng thấy vậy đều hoảng hốt, vội vàng đến an ủi.
Sau trận khóc đó, tôi càng thêm nỗ lực.
21.
Tháng nào tôi cũng nhận được thư của Giang Dục Thành, kèm theo mỗi tháng là một trăm tệ.
Trong tháng cuối của học kỳ này, anh ta nói rằng anh ta biết tôi chắc chắn không muốn quay về.
Nhưng anh ta bảo tôi chờ, anh ta sẽ đến ăn Tết với tôi.
22.
Giang Dục Thành không đến.
Thư cũng ngừng đột ngột.
Sau đó, tôi mới biết từ chỗ thầy rằng Giang Dục Thành đã kết hôn với Lục Tuyết Đình.
Trong thư, thầy kể:
"Vụ đó ồn ào lắm."
"Nghe nói ban đầu cậu ta đã nộp đơn xin chuyển công tác, muốn xin đến chỗ em."
"Nhưng có ai đó đã tố cáo cậu ta, nói rằng cậu ta có quan hệ nam nữ bừa bãi."
"Bởi vì em đã rời đi, nên cũng không tìm được người bị hại, sự việc mới được đè xuống."
"Cô gái kia vì vậy mà mất việc, cậu ta không còn cách nào khác, đành phải cưới cô ấy."
Cuối cùng, thầy thấm thía nói, "Bây giờ, thầy cảm thấy mừng thay cho em."
"Em thật sự là may mắn."
23.
Tôi biết rằng đời này mình là người may mắn.
May mắn được sống lại trước khi điền nguyện vọng đại học.
May mắn tránh được vũng bùn ở kiếp trước.
24.
Một năm sau, tôi lại nhận được thư của Giang Dục Thành.
Câu đầu tiên, anh ta nói lời xin lỗi.
Sau đó, anh ta nói rằng người tố cáo anh ta thực ra chính là Lục Tuyết Đình.
Cô ta biết anh ta đã nộp đơn xin chuyển công tác.
Lục Tuyết Đình xin anh ta ở lại, anh ta từ chối.
Thế là cô ta liều một phen.
Và cô ta đã thắng.
Cuối cùng cũng được kết hôn với Giang Dục Thành.
Giang Dục Thành nói, sau này, anh ta mới hiểu những ngày đánh dấu trên lịch trong phòng khách của tôi có ý nghĩa gì.
Trước đó, anh ta luôn nghĩ rằng đó là ngày tôi mong đợi để kết hôn với anh ta.
Tôi chỉ cười, đốt hết tất cả những lá thư.
Số tiền mà Giang Dục Thành gửi, tôi cũng gửi hết cho thầy, nhờ thầy trả lại giúp tôi.
25.
Hai năm sau, còn chưa tốt nghiệp, tôi đã tham gia vào công trình kiến thiết đất nước 201.
26.
Đời này dâng hiến cho tổ quốc, không hỏi ngày trở về.
27.
【Giang Dục Thành (ngoại truyện)】
Hôm ấy ở nhà trọ, sau khi nghe A Như nói như vậy, tôi vừa giận vừa ngỡ ngàng.
Trở về nhà, tôi tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày.
Tôi biết, có lẽ mình thực sự đã sai.
Tôi sai ở chỗ trong khi chờ đợi A Như lớn lên, tâm trí tôi đã sao nhãng.
Trong những lần giúp đỡ Lục Tuyết Đình, dường như trái tim tôi đã lạc lối.
Sự thấu hiểu của Tuyết Đình, sự đáng yêu của Niệm Niệm đã làm tôi quên mất rằng mình đã có vị hôn thê, làm ra những chuyện mà ngay cả tôi cũng thấy hổ thẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nho-mai-khong-quen-tduy/chuong-7-het.html.]
Tôi suy nghĩ ba ngày, và tôi biết rằng, mình không thể sống thiếu A Như.
Tôi tìm đến nhà trọ, nhưng đã muộn.
Cô ấy đi rồi.
Bỏ tôi mà đi.
Tôi hỏi rất nhiều người, không ai biết cô ấy đi đâu.
Cuối cùng, tôi mới biết từ chỗ thầy của cô ấy là cô ấy đã đến tận vùng Tây Bắc.
Cả bầu trời của tôi như sụp đổ.
Tôi nhớ đến chiếc vòng bạc không nên có trong hành lý của cô ấy.
Tôi lập tức về quê.
Nhưng ở quê, cha mẹ lại nói rằng cô ấy đã hủy hôn.
Tôi thẫn thờ quay về căn nhà chúng tôi từng sống cùng nhau ba năm.
Tối hôm đó, tôi uống rất nhiều.
Tuyết Đình lại lẻn vào.
Sau đó, cô ta thấy đơn xin chuyển công tác của tôi, lập tức làm ầm lên.
Cô ta mất việc.
Gia đình cô ta cũng đến làm ầm lên, tôi không còn cách nào khác, đành phải cưới cô ta.
Nhưng bạn bè xung quanh đều dần xa lánh tôi.
Tôi gửi thư cho A Như, nhưng cô ấy không bao giờ trả lời.
Dường như sau khi rời khỏi nơi này, cô ấy đã biến mất khỏi thế giới của tôi.
Sau khi kết hôn với Lục Tuyết Đình, cô ta quản tôi rất chặt, hễ có chuyện là làm ầm lên.
Thậm chí cha mẹ tôi cũng không thích cô ta, luôn so sánh cô ta với A Như.
Lục Tuyết Đình dường như đã thay đổi, trở nên bất ổn.
Mỗi lần tôi có cơ hội chuyển công tác, đều bị cô ta làm hỏng.
Cô ta luôn bảo rằng tôi muốn bỏ cô ta, sau đó đi tìm vị hôn thê trước đây.
Mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết cười khổ trong lòng.
A Như bây giờ, có gặp tôi chắc cũng cảm thấy ghê tởm chăng?
Cô ta giữ tôi chặt như vậy, nhưng trong mắt A Như, tôi lại chẳng là gì cả.
Về sau, tôi nhìn từng người bạn của mình thăng tiến, còn tôi vẫn giậm chân tại chỗ.
Dần dần, cô ta bắt đầu nói tôi không biết tiến tới.
Cô ta còn muốn đẻ thêm một đứa con, nhưng làm thế nào cũng không được.
Cứ thế, chúng tôi chỉ có một đứa bé là Niệm Niệm.
Sau này Niệm Niệm lớn lên, kết hôn và sinh con.
Nhưng lại không gả được nhà tốt.
Chồng nó b-ạ-o h-à-nh, ngoại tình, lại còn nghiện c-ờ b-ạ-c.
Lục Tuyết Đình ngày ngày khóc lóc vì chuyện của con gái.
Nhưng con gái muốn ly hôn, cô ta lại sống ch-ế-t không đồng ý.
Mỗi lần cãi nhau với con gái, cô ta lại trút giận lên tôi, nói tôi không có năng lực, vì sao năm đó cô ta lại cưới tôi.
Niệm Niệm cũng trách tôi, nói tất cả đều là vì tôi không có chức vị, không thể giúp nó chống lưng.
Tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Về sau, Niệm Niệm muốn ly hôn nhưng không được, bỏ chạy nhưng lại bị bắt về, cuối cùng bị chồng đ-á-nh đ-ậ-p một trận.
Tôi đã già, cũng không thể giúp được con bé.
Sau đó, Niệm Niệm t-ự s-á-t.
Để lại một đứa bé sáu tuổi.
Tôi không ngờ rằng, lúc già, chúng tôi mất đi con gái, còn phải nuôi nấng một đứa bé sáu tuổi.
Nhìn đứa con của Niệm Niệm, tôi chậm rãi nhớ lại năm ấy.
Hình như bên cạnh tôi cũng từng có một bóng hình trẻ tuổi, ánh mắt và trái tim cô ấy tràn ngập hình bóng của tôi.
Tôi thường không kiềm lòng mà nghĩ, nếu ngày đó tôi không dính vào Lục Tuyết Đình...
Nếu ngày đó tôi cưới A Như thì kết quả có phải sẽ khác đi không.
Nhưng, tôi đã đánh mất cô ấy từ khi nào?
Tôi thật sự không thể nhớ ra nữa.
Nhìn lại cả cuộc đời mình.
Thật sự vô vị đến tột cùng.
(Hết)