Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh - Chương 13.3
Cập nhật lúc: 2024-05-04 19:15:36
Lượt xem: 10
Cậu một lần nữa đem nấm trắng nhỏ lấy ra, dùng ngón tay sờ sờ: "Tiểu Cửu, mi còn không có nói cho tao biết, là ai đem mi đánh trở về thời kỳ ấu niên?"
"Người của căn cứ phía đông."
Tiểu Cửu kéo ngón tay Dụ An, tội nghiệp cáo trạng với đại ca: "Đại ca, người đánh em nói, lần sau nhìn thấy em, sẽ g.i.ế.c em."
Dụ An đau lòng không thôi.
Hắn nhìn Tiểu Cửu còn không có lớn bằng bàn tay, trong giọng nói mang theo phẫn uất: "Tiểu Cửu Chúng ta ngoan như vậy, hắn dựa vào cái gì đánh lung tung!"
Đứa nhỏ luôn luôn không bao giờ gây chuyện. Trước kia còn ở tại sở nghiên cứu, trong tất cả nhãi con, Tiểu Cửu là con yếu ớt, nhu nhược, nhát gan nhất.
Nấm trắng nhỏ ngồi trong lòng bàn tay Dụ An, nghe Dụ An nói, trong giọng nói hơi có vẻ hơi sữa lộ ra mất mát: "Đại ca, đều là do Tiểu Cửu không tốt, nếu Tiểu Cửu trốn kỹ một chút, không bị phát hiện, sẽ không bị người ta đánh."
Dụ An: "......"
Dụ An lần này càng đau lòng.
Cậu cúi đầu, hôn lên ô của Nấm nhỏ. Sau đó, kiên định cam đoan: "Yên tâm, có đại ca ở đây, về sau nhất định không để Tiểu Cửu chúng ta bị đánh!"
Tiểu Cửu nghe vậy, thân mật cọ cọ hắn.
Một người một nấm không nói bao nhiêu, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân.
Dụ An cuống quít bò xuống giường, đi về phía cửa.
Cửa mở.
Dụ An cùng mấy binh sĩ hai mặt nhìn nhau. Đối phương tựa hồ thấy cậu có chút khẩn trương, nói chuyện cũng ngập ngừng: "Ngài, chào ngài."
"Chúng tôi tới xem ngài đã tỉnh chưa, có cần thức ăn hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhoc-tang-thi-khong-muon-bi-danh/chuong-13-3.html.]
Dụ An không cần thức ăn.
Hắn từ sau khi biến thành tang thi, thì rất chống đói. Thức ăn con người ăn đối với hắn mà nói, đều không có mùi vị gì.
"Tạ trưởng quan đang bận, tạm thời không về được. Nếu ngài có nhu cầu gì, cứ việc nói là được." Thái độ của binh lính rất tốt, ngữ khí nói chuyện với Dụ An cung kính.
Dụ An có chút không hiểu.
Hắn từ ban ngày ngủ đến bây giờ, ngủ thật sự là có chút nhiều. Lúc này không ngủ được nữa, liền thử nói ra: "Tôi có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"
Hắn còn không biết tình huống căn cứ đâu.
Người lính nở nụ cười: "Đương nhiên có thể."
Dưới sự dẫn dắt của binh lính, Dụ An đi ra ký túc xá, bắt đầu đi dạo căn cứ. Căn cứ phân chia ra căn tin, ký túc xá, nơi chữa bệnh, khu trồng trọt, khu giao dịch, còn có khu an trí dự bị.
Có rất nhiều người sống trong căn cứ.
Đội tuần tra sẽ không ngừng kiểm tra thân thể cư dân, một khi phát hiện dị thường, sẽ lập tức đưa người dị thường đến điểm chữa bệnh.
Dụ An đi tới đi lui, cảm giác có không ít ánh mắt tập trung ở trên người hắn.
Hắn bất an nắm chặt quần áo, hoảng sợ còn tưởng rằng thân phận của mình dẫn tới hoài nghi.
"Đúng, đúng rồi."
Hắn bỏ qua những ánh mắt kia, lấy hết dũng khí, hướng binh lính dò hỏi: "Tôi có thể tìm người sao?"
"Có thể." Binh lính sảng khoái đáp ứng:" Ngài nói một cái tên, chúng tôi lập tức giúp ngài tìm."
"Đại Đầu." Dụ An nghiêm túc bổ sung: "Uyên Đại Đầu."