Như Khói Như Sao Băng - Chương 6: Em nhìn cho rõ, tôi không phải chồng em!
Cập nhật lúc: 2024-10-30 18:04:05
Lượt xem: 356
6.
Cho đến bây giờ, khi đứng trước giường bệnh, anh khẽ đáp một tiếng “Ừm”, rồi chìm vào bóng tối mờ ảo của đèn đêm. Ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm, chứa đựng quá nhiều cảm xúc không thể diễn tả rõ ràng.
Còn tôi, đối diện với ánh nhìn dữ dội của anh, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ông xã, chúng ta không về nhà sao?”
Sau một hồi im lặng, anh thẳng người dậy, tiến gần tôi. Anh nghĩ tôi đang giả vờ, chắc chắn tôi không dám đùa quá trớn. Đôi mắt đen láy, sáng quắc, anh hỏi dồn:
“Chúng ta là kiểu vợ chồng thế nào, hửm? Là loại ghét bỏ nhau, hay loại tám trăm năm chưa một lần gần gũi?”
Tôi nắm lấy tay anh, ngón tay đan chặt, cảm giác khó chịu lan ra. Tay anh vẫn lạnh cóng từ cái rét bên ngoài.
Tôi cúi đầu, nói: “Đương nhiên là kiểu xa nhau lâu ngày nên tình cảm càng mới mẻ rồi.”
Cửa đóng rầm một cái, anh đi tìm bác sĩ.
Lộ Dao thực sự ghét kiểu tôi như thế này, ghét kiểu xưng hô ấy, ghét cả mối quan hệ nguy hiểm lộ liễu này.
6
“Trường hợp này có thể xảy ra.” Bác sĩ đặt hồ sơ bệnh án xuống, giải thích ngắn gọn: “Cô ấy bị chấn thương sọ não, dẫn đến sự sai lệch trong ký ức. Cô ấy đã phản chiếu những suy nghĩ thật của mình lên anh.”
Ánh mắt của Lộ Dao tối lại, không rõ cảm xúc: “Suy nghĩ thật?”
“Đúng vậy, ví dụ như yêu anh quá nhiều, nhưng thực tế không cho phép. Cô ấy xem anh là người yêu và giờ không thể phân biệt thực và ảo.”
Lộ Dao đứng chắn gió, xếp hàng đóng viện phí ở cuối hành lang bệnh viện. Anh có ngoại hình nổi bật, thu hút ánh nhìn của nhiều người qua lại.
“Đợi ở đây.” Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, anh ném áo khoác cho tôi rồi đi ra bãi xe lấy xe. Tôi đứng ở cửa bệnh viện chờ anh.
Anh vừa đi khỏi thì bác sĩ đến gần.
“Tôi còn phải bịa đặt đến bao giờ đây?” Bác sĩ là bạn đại học của tôi, là đồng nghiệp khi đi thực tập... Diệp Giang Minh.
“Tối đa là hai tuần.” Tôi lấy từ túi ra một viên kẹo bạc hà đưa cho anh ấy.
Anh hỏi tôi: “Cậu nhận lời mời làm việc từ bệnh viện ở nước ngoài rồi à?”
Tôi gật đầu. Đứng nơi đầu gió, tóc tôi bay lòa xòa, lướt nhẹ qua vết thương trên trán: “Lương rất cao.” tôi nói: “Nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ không bao giờ trở lại.”
Vậy nên, trước khi đi, cần phải kết thúc những gì chưa xong.
“Hắn không dễ lừa đâu,” Diệp Giang Minh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhu-khoi-nhu-sao-bang/chuong-6-em-nhin-cho-ro-toi-khong-phai-chong-em.html.]
Tôi vuốt tóc, từ xa thấy xe của Lộ Dao tiến lại gần, giọng điệu cực kỳ bình thản: “chơi đùa người khác thế nào thì tôi sẽ chơi đùa anh ấy như vậy.”
“Chúc cậu thành công.”
"Cảm ơn."
Chiếc xe Lộ Dao lái là một chiếc xe đen sang trọng nhưng kín đáo. Những năm qua, anh thi đấu game chuyên nghiệp, nổi tiếng khắp nơi. Ở khu vực Trung Quốc, anh là xạ thủ đỉnh cao, có biệt danh là 29. Ngày 9 tháng 2. Không rõ đó là sinh nhật của tôi hay là ngày kỷ niệm của anh và Tống Điềm.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Không ngờ anh vẫn sống trong căn nhà cũ đó. Mọi thứ lộn xộn.
Đầu lọc t.h.u.ố.c lá rơi rớt trên sàn, lon bia chất đầy bàn trà. Phòng tôi thì trở thành phòng chứa đồ của Tống Điềm, ngập tràn hàng hiệu.
Anh đúng là không tiếc tiền cho Tống Điềm. Còn tôi, từ khi học đại học cho đến cao học, học phí và sinh hoạt phí đều tự mình kiếm. Có những thời điểm khó khăn nhất, tôi không dám tụ tập ăn uống, không dám giao lưu bạn bè, sợ vượt quá ngân sách rồi bị người khác phát hiện mình thậm chí không có nổi năm mươi đồng.
Lộ Dao dựa vào khung cửa, quan sát phản ứng của tôi. Anh hỏi: "Ngủ ở đâu?"
"Không ngủ chung sao?" Tôi bước thẳng vào phòng của anh.
Phòng rất sạch sẽ. Đồ đạc của anh rất ít, chỉ có một bàn máy tính và một chiếc giường đơn bằng sắt. Cửa sổ rỉ sét, từ khoảng trống giữa các tòa nhà có thể nhìn thấy một góc biển lấp lánh ánh sóng.
Lộ Dao ngả đầu xuống ghế sofa, thở dài, ánh mắt luôn dán chặt vào tôi. Còn tôi ngồi trên giường của anh. Đêm đó, Tống Điềm rốt cuộc là ngủ dưới sàn hay chen chúc trên chiếc giường chật hẹp này với anh? Tôi nghĩ đến điều đó, nắm chặt ga trải giường, nhìn về phía Lộ Dao, người đang cố tình giữ khoảng cách với tôi.
"Không ngồi gần à, ông xã?"
Anh sặc một hơi khói, ho khan: "Làm gì cơ?"
"Ngồi lại đây đi." Tôi nói nhỏ nhẹ: "Anh cách xa em quá rồi."
Anh dập điế/u th/uốc, tiến đến gần tôi, ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Anh nhặt một cây bút, khều nhẹ lớp áo ngoài của tôi, từ từ kéo ra. Chúng tôi ở rất gần, cảm nhận hương vị lạnh lùng giao thoa, như thể đang thử xem ai là người không chịu nổi trò chơi này trước. Tôi đưa tay chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh qua lớp áo.
Anh nắm lấy tay tôi, dừng cuộc chơi trước.
Anh không thiếu phụ nữ, mánh khóe này không tác dụng với anh.
"Kiều Lâm Yên." Ánh mắt anh bực bội: "Em nhìn cho rõ, tôi không phải là chồng em!"
Nói xong, anh kéo tôi lại, quấn kín từng lớp, kéo lê tôi ra khỏi cửa và vứt ra ngoài. Cánh cửa đóng sầm lại, đèn cảm ứng trong hành lang mới bật sáng.
Tôi tựa lưng vào tường, thu mình trong cổ áo, đếm thời gian.
Chưa đầy năm phút, anh mở cửa, nhìn tôi cô độc bên ngoài. Anh để tôi vào nhà, còn mình thì cầm chìa khóa xe, cả đêm không về.