NHỨ NGỮ NGỐC NGHẾCH - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-18 20:36:24
Lượt xem: 870
05
Tạ Diễn đuổi ta ra khỏi Vương phủ.
Nhũ mẫu vừa khóc vừa thu xếp hành lý cho ta.
Ta cũng khóc theo.
"Cô nương đừng khóc nữa, chuyện này chưa chắc đã là điều xấu." Nhũ mẫu lau nước mắt cho ta: “Cô nương đơn thuần quá, về nhà vẫn hơn là vào cung."
Nghe bà nói vậy, ta khóc càng lớn.
Dù ta không biết vào cung là đi đâu, nhưng chắc chắn tốt hơn về nhà.
Vị phụ thân là thương gia từng nói với ta, nếu ta bị gửi trả, ông sẽ đánh gãy chân ta.
Nghĩ đến là thấy sợ.
"Đây là tiếng nàng khóc sao?" Một thiếu niên từ trên hòn non bộ thò đầu ra.
Ta giật mình.
Nhũ mẫu nói hôm nay sẽ đưa ta ra khỏi phủ, ta tranh thủ lúc bà ấy không để ý chạy ra ngoài.
Không biết đi đâu, chỉ đành trốn sau hòn non bộ này.
Không ngờ lại bị người ta tìm thấy.
Thấy ta không nói gì, thiếu niên nhảy xuống từ hòn non bộ.
Thiếu niên môi đỏ răng trắng, trông rất đẹp, có vài phần giống Tạ Diễn.
Ta mắt đẫm lệ nhìn hắn, lặng lẽ thu mình vào trong.
"Nghe nói trong phủ của hoàng thúc có nuôi những cô nương tuyệt thế vô song, ta cứ tưởng họ nói phóng đại, không ngờ lại là thật." Thiếu niên nhìn ta, mắt sáng lấp lánh.
Hắn bước thêm một bước, ngồi xổm trước mặt ta.
"Nàng khóc gì vậy? Có phải ai bắt nạt nàng không?"
Ta chớp mắt.
Hắn không giống Tạ Diễn.
Trông có vẻ là người tốt.
"Họ muốn đuổi ta đi." Ta khịt mũi, giọng nghẹn ngào: “Phụ thân ta nói, nếu ta trở về ông ấy sẽ đánh gãy chân ta."
Thiếu niên nhướng mày: "Tại sao lại đuổi nàng đi?"
Vì ta đã ngủ cùng Tạ Diễn.
Nhưng ta không thể nói.
Tạ Diễn nói, nếu ta còn nói những lời đó, hắn sẽ g.i.ế.c ta.
Ta cúi đầu nhìn đôi hài thêu của mình, ấm ức nói: "Vì ta đã phạm lỗi."
"Chuyện nhỏ thôi." Thiếu niên cười: “Ta sẽ đi nói với hoàng thúc, bảo ngài ấy đừng đuổi nàng đi."
Mắt ta sáng lên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật không?"
"Ta chưa bao giờ nói dối."
Thật tốt quá.
Ta cũng cười theo hắn, vừa cười vừa kéo áo hắn lau nước mắt và nước mũi của mình: "Cảm ơn ngươi."
"Hoàng thúc của ngươi là ai?"
Thiếu niên nhìn vạt áo mình, khóe miệng cứng lại mới nói: "Nhiếp Chính Vương Tạ Diễn."
Ta lại phạm lỗi rồi.
Ta đã dùng vạt áo của Tiểu Hoàng đế để xì mũi.
Nhũ mẫu biết chuyện này, sợ đến nỗi lăn xuống bậc thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhu-ngu-ngoc-nghech/4.html.]
Bà tập tễnh đi vào chính điện, Tiểu Hoàng đế vừa thay một bộ y phục mới đi ra.
"Hoàng thúc, tiểu nha đầu này phạm lỗi gì mà ngài muốn đuổi nàng đi?"
Tạ Diễn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
Ta vội cúi đầu.
"Không phải lỗi lớn gì." Một lát sau, giọng nhẹ nhàng của Tạ Diễn vang lên từ phía trước.
Tiểu Hoàng đế đi đến bên ta, cười nói: "Nếu không phải lỗi lớn, thì đừng đuổi nàng ấy đi, trông tội nghiệp quá."
Ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoàng đế. Quả thật là người tốt.
"Hoàng thượng đã mở lời, vậy thì giữ nàng ta lại."
Ta vui mừng suýt nhảy cẫng lên, mắt cong cong định nói cảm ơn Tạ Diễn.
Hắn liền dời ánh mắt, nói với Tiểu Hoàng đế: "Hoàng thượng hôm nay rảnh rỗi đến phủ vi thần, chắc chắn đã làm xong bài vở rồi nhỉ."
Khuôn mặt đang tươi cười của Tiểu Hoàng đế liền xị xuống.
Bộ dạng đó, giống như mẫu thân bắt gặp ta trốn học vậy.
Ta đã gây họa cho Tiểu Hoàng đế rồi.
Ta ngồi dưới gốc cây lớn trong viện, thở dài.
"Cô nương thở dài gì vậy?"
Ta ngẩng đầu nhìn nhũ mẫu, có chút áy náy: "Nhũ mẫu, có phải ta quá tệ không?"
Nhũ mẫu ngẩn ra, đưa tay xoa đầu ta: "Sao cô nương lại nói như vậy?"
Ta chống cằm bằng hai tay, nhìn các cô nương lần lượt vào cửa viện.
"Ta luôn phạm lỗi, làm hại nhũ mẫu bị phạt, làm hại Tiểu Hoàng đế bị phạt." Ta bĩu môi: “Họ cũng không muốn kết bạn với ta, ở đây chỉ có nhũ mẫu đối tốt với ta."
Nhũ mẫu ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói: "Trên đời này không ai tốt bụng hơn cô nương cả. Chỉ là nhiều việc không như ý, cô nương đừng tự trách."
Giọng bà rất dịu dàng, nghe thật yên bình.
Ông trời luôn đối tốt với ta, ở Dương Châu có mẫu thân, trong Vương phủ có nhũ mẫu.
Ta ôm chặt nhũ mẫu: "Nhũ mẫu mới là người tốt nhất trên đời.”
06
Tạ Diễn thay đổi rồi.
Dường như hắn đối xử với ta tốt hơn.
Kể từ hôm đó, hắn đã chuyển ta sang chỗ ở khác, không còn sống chung với các cô nương khác nữa, ta có một tiểu viện riêng, có vài tỳ nữ ngoan ngoãn. Hắn còn bảo người may cho ta mấy bộ y phục đẹp và sang trọng.
Ta lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, vui vẻ rất lâu.
Mẫu thân quả nhiên không lừa ta.
Nghĩ vậy, ta quên gần hết những oán trách trước đây với Tạ Diễn.
Chỉ là hắn chuyện gì cũng nghĩ xong hết rồi, thậm chí hắn còn thay cả người huấn luyện cho ta, chỉ một người đến dạy ta, nàng lại càng nghiêm khắc hơn.
Nàng sẽ đánh vào lòng bàn tay ta bằng roi, đau đến nỗi mấy ngày ta không cầm nổi đũa.
Ngày nào nàng cũng giám sát ta. Ta không dám lơ là, chỉ muốn học thật tốt những gì nàng dạy.
Hôm nay ta lại bị đánh vào lòng bàn tay, đêm đến ấm ức đến mức không nuốt nổi cơm. Nhìn đĩa thức ăn ngon trên bàn, ta chỉ biết rơi nước mắt.
"Ngươi khóc cái gì?" Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên.
Ta ngẩng đầu.
Là Tạ Diễn.
Hắn mặc một bộ trường bào màu đen, hòa mình với bóng đêm ngoài cửa.
Ánh trăng trên đầu chiếu xuống, trông như một vị thần tiên giáng trần.
"Tạ..." Ta theo phản xạ định gọi tên hắn, thấy nhũ mẫu bên cạnh đang nháy mắt điên cuồng mới đổi giọng: “Vương gia."