Như Thi, Như Hoạ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-09-24 15:15:11
Lượt xem: 1,170
Ta mỉm cười: "Trước khi Mộng Hạ đến báo tin, bản thân ta còn chưa hiểu chuyện gì. Lúc đó tình hình nguy cấp như vậy, ta bảo ngươi nhận tội, ngươi thật sự dám sao? Không sợ à? Có lẽ một khi nhận tội, ngươi sẽ mất hết tất cả đấy?"
Đoạn Vô Kỳ lắc đầu: "Không sợ, tỷ tỷ muốn làm gì cũng được, ta đều sẽ ở bên cạnh tỷ. Huống hồ, cho dù thật sự bị tước đi vị phận, mất đi quyền thế, đó cũng không phải là mất hết tất cả. Ta còn có mạng sống của mình, ta..."
Câu cuối cùng hắn nhìn thẳng vào mắt ta mà nói: "Ta còn có tỷ tỷ, ta thì không sợ gì cả."
Ta muốn giống như lúc nhỏ mà xoa đầu hắn, nhưng phát hiện hắn đã cao hơn ta quá nhiều. Cho dù hắn ngồi bên giường ta, cũng cần hắn hơi cúi đầu mới được.
Vì vậy ta chỉ đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo hắn, giọng điệu vẫn như đang dỗ trẻ con: "Tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ mãi mãi đứng về phía ngươi."
Hiếm khi ta dịu dàng nhỏ nhẹ, hắn lại đột nhiên nổi giận, thậm chí còn gọi thẳng tên ta, nghiêm túc vô cùng: "Liễu Như Họa, sau này đừng nói là ta gặp chuyện, cho dù ta chết, tỷ cũng phải uống thuốc đúng giờ, biết chưa?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đứa trẻ ngốc này, thật sự bị ta ngất xỉu lần này dọa sợ rồi.
Ta cố ý nói đùa: "Nếu ta thật sự bệnh đến sắp chết, dựa vào một thang thuốc là có thể kéo dài mạng sống sao? Nếu thật sự có thuốc linh nghiệm như vậy, ta còn gì phải ốm liệt giường nữa?"
Đoạn Vô Kỳ kích động nói: "Có! Thật sự có, nghe nói tiền triều có bảo vật, tên là Hồi Tức Đan, tập hợp linh khí đất trời, uống vào có thể chữa khỏi bách bệnh. Tỷ tỷ, cho ta thời gian, ta nhất định sẽ tìm cho tỷ."
Loại lời này cũng có người tin, thật ngốc; có người nguyện ý làm chuyện ngốc nghếch vì ta, thật tốt...
Rất nhanh ta liền biết, nếu nói Đoạn Vô Kỳ là ngốc về mặt tinh thần; vậy thì mẹ con Hoàng hậu, là ngốc về mặt trí óc...
8
Mỗi khi đến mùa đông ta luôn đặc biệt khó chịu, dường như băng tuyết của tháng chạp đã đóng băng chút sinh cơ ít ỏi trong cơ thể ta. Nằm lâu như vậy, ngay cả xương cốt của ta cũng đau nhức.
Nhưng năm nay ta rất vui, bởi vì tỷ tỷ sắp trở về. Tỷ ấy còn cố ý dặn dò cha giữ bí mật, muốn cho ta một bất ngờ.
Hầy, vậy ta sẽ miễn cưỡng giả vờ như không biết vậy.
"Ngươi đừng cứ mãi ở bên cạnh ta, Bệ hạ hiện tại đang trọng dụng ngươi, ngươi cũng nên bận rộn lên, đừng để người ta nói mình lười biếng." Ta khuyên nhủ Đoạn Vô Kỳ, nhưng không mấy hiệu quả.
Hắn nhận sai rất nhanh, nhưng không có ý định sửa đổi: "Tỷ tỷ, ta biết sai rồi. Vậy tỷ mau khỏe lại, đến lúc đó dùng roi đánh ta cũng không sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhu-thi-nhu-hoa/chuong-9.html.]
Thấy hắn như vậy, ta càng đau đầu hơn: "Gần đây Hoàng hậu tuy bị cấm túc, nhưng cũng không nhàn rỗi, hiện tại ngươi đang chiếm ưu thế, nên thừa thắng xông lên, nếu cứ mãi..."
Đoạn Vô Kỳ đang xoa bóp huyệt đạo trên người ta, không ngẩng đầu lên: "Tỷ không được quản những chuyện này nữa, ta khó khăn lắm mới có thời gian ở bên tỷ, tỷ không thể ở bên ta sao?"
"Ta không phải đang nói chuyện với ngươi sao?" Ta bật cười, người này sao càng lớn càng giống trẻ con vậy?
Hắn vô cùng buồn bực, hận không thể mọc thêm một cái miệng để nói: "Ta không có ý đó, tỷ tỷ thông minh như vậy, sao lại..."
Bên ngoài vang lên một trận ồn ào, đầu ta càng đau muốn chết.
Mộng Hạ vội vàng bước tới: "Bệ hạ bị thích khách ám sát, sống c.h.ế.t chưa rõ. Tam hoàng tử lấy cớ truy bắt thích khách nhân lúc hỗn loạn đoạt quyền, trong cung đại loạn, có vài nơi đã thấy máu."
Ta đẩy mạnh Đoạn Vô Kỳ một cái, lần này không còn là giọng điệu thương lượng nữa: "Ở đây có Mộng Hạ, không cần lo lắng cho ta. Ngươi dẫn một đội ám vệ và thân binh đi tìm Bệ hạ, cho dù Bệ hạ thật sự không may, cũng phải lấy được di chiếu và ngọc tỷ truyền quốc."
Bọn chúng nếu lấy danh nghĩa hộ giá, chắc chắn không dám đem trọng binh vây hãm tẩm cung của Bệ hạ.
Hoàng thượng bị thương nặng, chúng ta ở trong cung chính là thiên hạ của Hoàng hậu. Đã không thể trốn thoát, sao không liều c.h.ế.t đánh một phen.
"Không được!" Đây là lần đầu tiên Đoạn Vô Kỳ phản bác ta, "Bọn chúng nhất định sẽ không tha cho ta, tỷ ở lại đây chính là bia đỡ đạn."
Ta gắng gượng để phân tích tình hình: "Tình trạng cơ thể ta hiện giờ, căn bản không thể trốn ra ngoài, ngươi ở lại đây cũng chỉ là cùng ta chờ chết. Ngược lại chỉ cần ngươi còn một tia hy vọng sống, bọn chúng sẽ không dám động đến ta. Ngươi còn sống, ta mới có giá trị để sống."
Hắn không phải là không biết lựa chọn tốt nhất, chỉ là bản năng khiến hắn không thể lựa chọn bỏ rơi ta.
Ta rút cây trâm duy nhất trên đầu ra dí vào cổ: "Nếu ngươi vì ta mà do dự không quyết, vậy ta chỉ có thể tự tay loại bỏ điểm yếu của ngươi."
Trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn ta lần cuối, nửa là kiên quyết, nửa là cảm khái: "Ta sớm nên biết, tỷ tỷ luôn luôn như vậy, thân thể nhẹ như bông, tính cách mạnh mẽ như lửa."
Gần đây bị sốt cao khiến đầu óc ta mê man, vậy mà không ngờ bọn chúng lại đi nước cờ liều lĩnh như vậy. Thật là quá điên rồ, quá ngu xuẩn!