NHỮNG NĂM THÁNG TÔI GHÉT NHẤT - CHƯƠNG 16
Cập nhật lúc: 2024-10-28 23:47:31
Lượt xem: 819
16
Những bức ảnh bị dán ở khắp các góc trong trường.
Thầy chủ nhiệm huy động cả lớp, tranh thủ giờ Thể dục để đi gỡ hết ảnh xuống.
Tôi xin phép nghỉ, trốn trong văn phòng giáo viên, chờ kết quả xem xét camera giám sát.
Nhưng đến trưa, tôi chỉ nhận được ánh mắt áy náy từ thầy chủ nhiệm.
Thầy nói: “Camera chỉ ghi lại được hình ảnh một người từ ngoài trèo tường vào trường.
“Người đó đeo khẩu trang nên hiện tại chưa thể xác định được danh tính.”
“Việc này đã gây ảnh hưởng xấu, trường sẽ tăng cường an ninh và cố gắng điều tra.”
Tôi gật đầu trong sự tê dại.
—----------
Sau kỳ thi giữa kỳ, trường tổ chức họp đại hội toàn khối như thường lệ.
Hiệu trưởng mặc bộ đồ đen tuyền đứng trên sân khấu, trông như đang chịu tang ai đó.
Sau khi tuyên dương các học sinh xuất sắc, ông ấy nghiêm giọng nói: “Trước khi kết thúc buổi họp này, tôi còn một việc cần nói rõ.”
“Gần đây, một bức ảnh… bộ n.g.ự.c của một nữ sinh đã bị dán khắp nơi trong trường chúng ta, gây ra ảnh hưởng rất xấu!”
Lúc này, có ai đó lên giọng châm chọc: “To thế, chắc chắn là của Đại Lôi Muội rồi!”
Có người bật cười, có người tức giận mắng lại, còn tôi thì chỉ biết siết chặt nắm tay, cắn môi đến trắng bệch.
Đây đúng là xử phạt công khai.
Tôi biết mình không nên thấy xấu hổ, nhưng vẫn không thể kìm được việc cúi đầu xuống.
Sao mình lại xui xẻo đến vậy, vào cái trường quái quỷ này?
Lẽ ra khi nhận được cuộc gọi cảnh báo của lớp trưởng, tôi nên nhấn chìm mình trong bồn rửa tay cho xong.
Hiệu trưởng tức giận quát lên: “Im lặng! Còn nhỏ tuổi mà đã không ra gì!
“Không chịu học hành tử tế, suốt ngày nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c bạn học!”
Tôi biết hiệu trưởng không nhằm vào tôi, nhưng cơ thể tôi vẫn run lên không ngừng.
Tại sao?
Tại sao lại là tôi?
Rõ ràng mọi chuyện đã bắt đầu tốt hơn, sao lại xảy ra chuyện thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhung-nam-thang-toi-ghet-nhat/chuong-16.html.]
Các bạn nữ trong khán đài xì xào bàn tán, hiệu trưởng vẫn tiếp tục quở trách, cả hội trường trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên, Lạc Tinh ngồi phía sau tôi đứng phắt dậy.
Cô ấy run giọng, nói lớn: “Báo cáo thầy hiệu trưởng, đó là n.g.ự.c của em!”
Tuyên bố ấy khiến cả hội trường lặng như tờ.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô ấy, như vô số chiếc đèn rọi cường độ cao chiếu lên người cô.
Lạc Tinh đối mặt với những ánh nhìn đó. Cô ấy run rẩy nhưng đứng thẳng lưng.
Hiệu trưởng sững lại, sau khi lấy lại tinh thần, ông ấy kéo micro lại gần: “Em cứ ngồi xuống trước…”
Đột nhiên, lớp trưởng ngồi hàng ghế đầu cũng đứng lên: “Không, thầy hiệu trưởng, đó là n.g.ự.c của em!”
Giữa tiếng bàn tán ngày càng lớn, một bạn nữ từng bị trêu chọc là “ngực phẳng” cũng đứng lên.
Cô ấy ưỡn ngực, trên gương mặt còn nở nụ cười tự tin: “Báo cáo thầy hiệu trưởng, em cũng có ngực!”
Hiệu trưởng nhíu mày: “Được rồi, vậy chúc mừng em…”
Bất chợt, bên lớp 10/1 cũng có người đứng dậy.
Tôi nghe thấy giọng nói ấm áp, dứt khoát của Tống Vọng Thư: “Thưa thầy hiệu trưởng, đó cũng là n.g.ự.c của em.”
Đối mặt với học sinh vừa đứng đầu kỳ thi vừa nhận thưởng, hiệu trưởng lúng túng: “Em xen vào làm gì, em còn chẳng có…”
“Thưa thầy hiệu trưởng, đó là n.g.ự.c của em!”
Rồi một người, hai người, mười người, hàng chục người…
Lần lượt mọi người đứng dậy — từ các thành viên đội bóng rổ, những bạn quen hoặc không quen, thậm chí nhiều thầy cô cũng…
Vô số người tranh nhau nhận rằng mình là người trong bức ảnh kia.
Câu nói "không mấy thể diện" này như mồi lửa, trong chốc lát bùng lên thành ngọn lửa bao trùm cả hội trường.
Xung quanh tôi, hầu hết thầy cô và học sinh lớp 10/3 đều đứng dậy, tựa như tạo thành một bức tường bảo vệ, ngăn chặn mọi lời đồn ác ý.
Giữa những tiếng "báo cáo" vang lên liên tục, tôi biết rằng mình không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc.
Tôi lau mặt, chậm rãi đứng lên.
Lạc Tinh từ phía sau vươn người tới, nắm lấy tay tôi.
Và lần này, tôi không gạt tay cô ấy ra.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực: "Báo cáo thầy hiệu trưởng, đó là n.g.ự.c của em."