Niềm Vui Thoáng Qua - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-02 21:50:44
Lượt xem: 1,635
Ngày thứ hai, ta thấp thỏm cả ngày, ngay cả cơm bánh cũng không dám đụng đến, sợ tiểu hoàng đế sai người hạ độc vào trong. Ngày thứ ba, ta có chút không còn thấp thỏm nữa, liên tục ba đêm không ngủ ngon, đầu đau như muốn nứt ra. Ngày thứ tư, ta bắt đầu cảm thấy buồn chán, không nhịn được nghĩ đến những phi tần không được sủng ái trong cung có phải cũng buồn chán như ta không. Đúng lúc này, tiểu hoàng đế đến gặp ta.
Hắn chẳng thèm nhìn ta, câu đầu tiên đã là: "Làm cho trẫm một bát đậu hũ." Ta ngơ ngác bị kéo đến trước cối xay, bên cạnh cột có buộc một con lừa, trên mặt đất bày một sọt đậu nành. Tiểu hoàng đế bê một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh. Được đường đường một bậc thiên tử xem ta xay đậu, ta bỗng thấy tổ tiên nhà mình như được nở mày nở mặt. Mất một canh giờ, ta thở hồng hộc làm ra một bát tàu hũ nước đường, dâng lên cho tiểu hoàng đế. Trước bao ánh mắt đổ dồn, hắn đưa bát lên mũi ngửi ngửi, rồi nếm thử một miếng.
Chỉ một miếng duy nhất. Sau đó, hắn không chút biểu cảm đưa bát cho thái giám, cuối cùng cũng chịu nhìn ta một cái: "Ngày mai trẫm lại đến ăn đậu hũ." Bận rộn lâu như vậy mà chỉ ăn một miếng. Ta thầm mong hắn đừng đến. Nói là ngày mai mới đến, nhưng đêm đó hắn đã đến tẩm cung của ta, nói muốn uống sữa đậu nành. Lúc đó ta đang ngủ mê man, vừa mở mắt đã thấy tiểu hoàng đế mặc áo trong màu vàng sáng, đang cúi người nhìn ta.
Ta suýt chút nữa hét lên. Cố nén cơn giận, ta bưng từ bếp ra sữa đậu nành còn thừa từ buổi tối, vừa ngáp vừa nói: "Hết đậu rồi." Tiểu hoàng đế cũng không chê, uống hết cả bát. Ta tâm trạng phức tạp: "Hoàng thượng ghét đậu hũ sao?" Tiểu hoàng đế không nói một lời. Tóc đen trên vai hắn buông xõa, không có cung nhân vây quanh, trông vẫn là một thanh niên bình thường còn chút trẻ con. Nói cho cùng, cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/niem-vui-thoang-qua/7.html.]
Ta lại nói: "Vậy thiếp xin phép nghỉ ngơi?" Hắn gật đầu đồng ý, nhưng không có ý rời đi. Ta hành lễ quỳ lạy, nói: "Thiếp cung tiễn hoàng thượng." "Trẫm ở đây nhìn ngươi ngủ." "..." Ta chỉ đành nằm lên giường, xoay người quay lưng về phía hắn. Một lát sau, bên cạnh giường trũng xuống, một đôi cánh tay từ phía sau ôm lấy. Toàn thân ta cứng đờ, giãy giụa nhưng phát hiện mình không thể động đậy.
Sức lực của hắn thật lớn. "Mẫu thân của trẫm cũng giống như ngươi, toàn thân mùi đậu nành, ngay cả tóc cũng dính mùi." Tiểu hoàng đế áp vào sau tai ta, giọng nói lạnh lẽo, "Trẫm rất ghét mùi này, mỗi lần ngửi thấy, đều khiến trẫm nhớ lại những ngày tháng bị người ta khinh rẻ." Ta lập tức cảm thấy tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc. Hắn vùi mặt vào cổ ta, giọng khàn khàn: "Nhưng trẫm... càng nhớ người hơn." Bị tiểu hoàng đế ôm cả đêm, ta lại mất ngủ.
Nhưng hắn lại ngủ rất ngon, thậm chí có thể nói là rạng rỡ hẳn lên. Có lẽ là tìm thấy mùi hương của mẫu thân trên người ta, tiểu hoàng đế mấy ngày liền đều muốn ăn đậu hũ ta làm, ban đêm còn muốn ôm ta ngủ. Thân tâm mệt mỏi, lúc xay đậu nành, chân ta không cẩn thận bị lừa giẫm lên. Đau đến mức ta muốn khóc cũng không khóc được. Tiểu hoàng đế vội vàng đỡ ta, liên tục hỏi ta làm sao vậy, ta ngậm nước mắt nhìn hắn, rất muốn khuyên hắn đổi một con lừa chuyên nghiệp, ví dụ như Tiểu Thanh nhà ta, nhưng đau quá không nói nên lời. Tiểu hoàng đế mặt mày tái mét, cõng ta trên lưng đưa về tẩm cung của hắn.
Ngồi trên long sàng, tiểu hoàng đế nắm lấy chân bị thương của ta, nhẹ nhàng cởi bỏ giày và tất. Xương ngón chân bầm tím một mảng nhỏ, trong móng chân có chút m.á.u tụ. Hắn cau mày. Ngự y an ủi: "Không có gì đáng ngại, thần sẽ kê một số thảo dược để đắp, mấy ngày này nương nương cố gắng đừng đi lại." Ta lén nhìn tiểu hoàng đế hai lần, hy vọng hắn nghe rõ lời ngự y, đặc biệt là mấy chữ "mấy ngày này cố gắng đừng đi lại".