NÔ TỲ DƯỚI LÀN VÁY - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:57:47
Lượt xem: 594
1.
Nghe nói lúc trưởng công chúa sinh ra, mây màu ánh cầu vồng rực rỡ trên trời còn có cả phượng hoàng cất tiếng, quốc sư nói trưởng công chúa là trời giáng hộ quốc tinh, trưởng công chúa ở đây, đất nước sẽ không bị diệt vong.
Hoàng đế cực kỳ vui mừng, ban thưởng như nước chảy đi xuống, miễn thuế ba năm, trong thành phát cháo ba tháng.
Cùng lúc đó, trong cung tuyên bố thông cáo, nếu có thể mang nữ hài tử sinh cùng ngày với trưởng công chúa đưa vào trong cung, có thể được thưởng năm mươi lượng bạc trắng.
Năm mươi lượng bạc trắng! Một đứa bé gái mới sinh ra đã có thể thay đổi nhiều như vậy!
Trong lúc nhất thời, dưới ánh mặt trời chói chang, ngoài cửa cung xếp thành hàng hơn mười người, trong lòng mỗi người đều ôm bé gái.
Trong đội trẻ con khóc không ngừng, trên mặt nông phụ lại lộ ra ý cười không ngừng:
“Một cái hàng bồi thường còn có thể lấy bạc, may mà vợ chồng nhà ta không ném c.h.ế.t nó.”
Người nông phụ cầm bạc, đưa đứa con gái mới sinh trong lòng m.á.u me đầm đìa cho quan binh, cũng không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Quan binh chậc chậc một tiếng, dùng ống tay áo lau sạch m.á.u trên mặt bé gái, có chút kinh ngạc:
"Bé gái này không khóc, dáng dấp cũng đẹp, đáng giá..."
Hắn vén rèm xe ngựa đặt đứa bé trong tay vào trong giỏ.
Sau khi hơn chục chiếc giỏ đựng em bé đã được chất đầy, vung tay lên, cửa cung mở ra, xe ngựa vững vàng đi về phía trước.
Ta đã vào cung như vậy.
2.
Tiến vào cung, tổng cộng có mười lăm bé gái, năm bé gái tướng mạo đoan chính, không đốm không dấu vết được phân đến trong cung trưởng công chúa làm cung nữ bên người cùng nuôi dạy lớn lên.
Còn lại mười bé gái khác thì bị phân tán ở trong cung các sự vụ khác, về sau ăn uống quần áo của công chúa liền chỉ có thể đi qua tay bọn họ.
Vốn dĩ ta sẽ bị phân đến chỗ sự vụ bởi vì trên vai ta có vết bớt nhỏ, nhưng quốc sư đột nhiên đi tới, đẩy cổ áo của ta ra nhìn lại, thay một bé gái khác, và an bài ta thành cung nữ bên người.
3.
Nhờ phúc của công chúa, năm người chúng ta từ nhỏ đã cùng ăn cùng ở với công chúa.
Trưởng công chúa ăn cực kỳ tinh tế, có năm ma ma, mỗi ma ma trước tiên sẽ ôm chúng ta vào trong n.g.ự.c cho b.ú sữa, chờ sữa tanh chua bị uống đi hết, mới ôm công chúa đến uống sữa sau ngọt ngào êm dịu.
Quần áo cũng là mỗi người chúng ta mặc một đêm, chỉ khi quần áo mặc mềm mại, êm ái mới có thể đến trên người trưởng công chúa.
Thậm chí sau này, năm người chúng ta học được câu đầu tiên chính là:
"Thỉnh an Trưởng công chúa.”
Năm tiểu nhân mặc y phục giống nhau quỳ rạp trên mặt đất, thoạt nhìn không ai có thể phân biệt được ai là ai, trưởng công chúa mặc hoa y ngồi ở trong lòng Hoàng Thượng cười khúc khích.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng thượng, tim đập không ngừng, lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khi hoàng thượng nhìn về phía ta thì ta nhanh chóng cúi đầu.
Ta nhịn không được bật cười, dù chỉ là âm thanh nho nhỏ cũng vẫn bị Hoàng Thượng nghe thấy.
Ma ma phụ trách giáo dưỡng ta sợ tới mức quỳ trên mặt đất, không ngừng tự tát mình:
"Là nô tỳ dạy không tốt, nô tỳ dạy không tốt..."
Ta không hiểu ma ma vì sao đột nhiên như vậy, niềm vui nhạt dần, ta sợ hãi đến phát run, thẳng đến khi giọng nói mềm mại của trưởng công chúa vang lên:
"Thẩm Hồ, hoàng huynh hỏi ngươi đó.”
Ta lúc này mới cúi đầu đứt quãng nói:
" Thẩm Hồ, Thẩm Hồ chỉ là cảm thấy công chúa lớn lên xinh đẹp, nhìn, nhìn công chúa, liền cảm thấy vui vẻ..."
Một lát sau, hoàng thượng cười ha ha, vung tay lên:
"Ngươi có gì sai chứ? Trẫm cảm thấy ngươi được dạy dỗ rất tốt, thưởng!"
Ma ma m.á.u trên khóe miệng cũng không thèm lau, liền lôi kéo tay của ta lần nữa quỳ xuống tạ thưởng.
Trưởng công chúa cũng mừng rỡ hớn hở, ôm lấy cánh tay Hoàng thượng nói với ta:
"Thẩm Hồ, ngươi ngẩng đầu lên. Hoàng huynh, người không biết đâu, Thẩm Hồ cũng rất đẹp, có nàng ở đây, ta cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.”
Ta ngẩng đầu, hoàng thượng quét mắt nhìn ta một cái:
"Có chút tư sắc, nhưng không đẹp bằng muội muội của trẫm, nhưng mà nếu trưởng công chúa thấy vui vẻ thì đây chính là phúc khí của ngươi.”
Ta nghe không hiểu lắm, nhưng ta luôn cảm thấy có điều gì đó khiến ta sợ hãi, Hoàng thượng cũng không nói gì nữa, bồi trưởng công chúa ăn bánh ngọt, lại nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của trưởng công chúa rồi đi.
Trên đường bưng bánh ngọt trưởng công chúa ban thưởng trở về, trái tim ta đập rất nhanh, có chút ngọt ngào, cũng không phải bởi vì đĩa bánh ngọt này, mà là bởi vì trưởng công chúa không chỉ nhớ rõ tên của ta, còn nói ta đẹp mắt, ở cùng một chỗ với ta rất vui vẻ.
“Thẩm Hồ, không nên để vui mừng hiện rõ trên mặt."
Ma ma lấy bánh ngọt đi.
"Một đĩa bánh hoa quế có thể khiến ngươi vui vẻ đến như thế sao?”
Ta đè xuống khóe đang miệng cười, nghiêm túc hỏi:
"Ma ma, người được chủ tử ban thưởng chẳng lẽ không vui vẻ sao?"
“Không phải ban thưởng, chính là cái loại...... Chủ tử cảm thấy ngươi rất tốt, rất thích ngươi, loại ban thưởng này.”
Ma ma hiếm khi vì ta đi đường mà răn dạy ta.
"Đương nhiên là có, chúng ta làm nô tỳ chính là phải làm cho chủ tử vui vẻ, chủ tử vui vẻ chúng ta mới có thể vui vẻ."
Bà im lặng, ánh mắt hẹp dài liếc về phía ta:
"Thẩm Hồ, ngươi cũng không nên bởi vì cái này mà nhếch đuôi lên, hiện tại ngươi là ăn được chỗ tốt, về sau phàm là chọc giận chủ tử, c.h.ế.t ở nơi nào cũng không ai biết. Ngươi nên nhớ kỹ, ngàn lần vạn lần phải cẩn thận lời nói việc làm, ăn nói khéo léo nhất thời nở mày nở mặt, phía sau như thế nào cũng chưa ai biết được.”
Ta gật gật đầu, luôn cảm thấy chỗ nào là lạ, lại nói không nên lời, đành phải lý giải là phải làm trưởng công chúa luôn vui vẻ là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/no-ty-duoi-lan-vay/phan-1.html.]
4.
Mười năm trôi qua, bộ dáng mềm mại của trưởng công chúa không giống với lúc nhỏ.
Vẻ đẹp không giống bình thường, vẻ đẹp của trưởng công chúa là khi nhìn về phía ngươi khóe mắt sẽ hơi nhếch lên, là đôi môi đỏ mọng khi ngẫu nhiên giương mắt nhìn ngươi, là một thân mệt mỏi khi ống tay áo đỏ buông xuống trên giường quý phi.
Giọng nói của trưởng công chúa trong trẻo nhưng lạnh lùng không lẫn với ai, khác với vẻ đẹp quyến rũ đến cực hạn của nàng, giọng nói lại lạnh lùng như núi tuyết, từng âm từng tiếng như những hạt cườm rơi xuống.
Những lúc trưởng công chúa vui vẻ càng ít, nhưng niềm vui của ta năm đó lại không giảm.
Rõ ràng ma ma nói chỉ khi chủ tử vui vẻ chúng ta mới có thể vui vẻ, nhưng vì cái gì mà chỉ cần ở bên cạnh nàng như thế, ta cũng vẫn vui vẻ?
Ta đi hỏi Trang Hỏa, nàng liếc ta một cái, mùi dấm chua rất lớn:
"Ngươi đương nhiên là vui rồi, hiện giờ trưởng công chúa mọi chuyện đều phân phó cho ngươi, nào có chuyện của chúng ta, không ngờ ngươi lại còn tới đây khoe khoang.”
Ta hậm hực:
"Đó không phải là do ta đa tài đa nghệ nên trưởng công chúa mới tìm ta sao, ai bảo các ngươi năm đó đi học mỗi ngày đều ngủ quên, cũng không biết múa kiếm, không biết thổi khúc, trưởng công chúa tìm các ngươi làm gì.”
Trang Hỏa nắm chặt nắm đ.ấ.m muốn đánh ta, ta vội vàng chạy trốn, trước khi đi còn nói một câu:
"Tỷ tỷ, ăn ít dấm một chút, trưởng công chúa không thích mùi vị đậm.”
Ta là người nhỏ tuổi nhất trong năm cung nữ bên người trưởng công chúa, lão đại Ngọc Lạc sinh ra vào giờ Sửu, lão nhị Băng Y sinh ra vào giờ Dần, lão tam Hoặc Nhân lão tứ Trang Hỏa đều sinh ra vào giờ Mão, chỉ có ta sinh ra vào giờ Thìn, trong bọn họ ta là người nhỏ tuổi nhất.
Mười năm trôi qua, trưởng công chúa đối nhân xử thế bình thản công chính, chúng ta không lục đục với nhau giống các cung nữ khác, tình cảm từ nhỏ lớn lên khiến chúng ta như thân tỷ muội, trêu ghẹo lẫn nhau cũng là chuyện thường xuyên, chỉ là mỗi lần ta thiếu nợ, miệng đều kêu tỷ tỷ.
5.
Hoàng thượng vì trưởng công chúa chiêu một phò mã, tính tình trưởng công chúa càng ngày càng không tốt.
Mà chuyện ta gọi tỷ tỷ này không biết khi nào bị trưởng công chúa biết.
Lúc tắm sáng nàng kêu mọi người ra ngoài, ta đang bước một chân ra ngoài cửa, trưởng công chúa gọi ta lại:
“Thẩm Hồ, ở lại hầu hạ bổn cung.”
“Vâng.”
Ta thu chân về, đóng cửa lại trước mặt mấy người đang mở to mắt.
Trưởng công chúa tóc dài như mực, trâm cài trong nháy mắt mang theo trầm hương phát tán ra:
“Thẩm Hồ, bổn cung sao chưa từng nghe nói ngươi và Trang Hỏa là tỷ muội?”
Tay chải tóc của ta hơi dừng lại:
"Chỉ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thẩm Hồ tuổi tác lại nhỏ hơn một chút, nên mới gọi cho vui vậy thôi.”
Trưởng công chúa ồ một tiếng, gảy trâm châu trên bàn vừa gỡ xuống:
"Ngươi sinh khi nào?”
Ta dừng một chút:
"Thẩm Hồ sinh vào giờ Thìn.”
“Vậy ngươi cũng gọi bổn cung một tiếng tỷ tỷ đi.”
Ta sợ tới run tay, lập tức cầm lấy lược ngọc quỳ rạp xuống đất:
"Nô tỳ không dám.”
“Sao ? Ngươi gọi các nàng thì có thể, nhưng gọi bổn cung lại không được?”
“Trưởng công chúa thân phận tôn quý, sao có thể so sánh với hạng người ti tiện như chúng ta......”
Bốp một tiếng, trâm lưu ly vừa gỡ xuống rơi xuống trán ta.
“Bổn cung bảo ngươi kêu thì kêu!”
Tim ta đập cực nhanh, không biết là sợ hay là vì cái gì khác, lược ngọc trong tay bị ta bóp đến đau tay, ta l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, trong nháy mắt mở miệng m.á.u như muốn dâng lên, trái tim giống như muốn bay ra ngoài:
"Tỷ...... Tỷ.”
Rõ ràng chỉ có hai chữ, ta lại khó khăn đến ngàn vạn, thẳng đến một chữ cuối cùng rơi xuống, sau lưng ta một trận tê dại.
Trưởng công chúa chậm chạp không động tĩnh, qua hồi lâu mới hừ một tiếng:
"Tắm rửa cho bổn cung.”
Ta cúi đầu đi tới bên cạnh bồn tắm, trưởng công chúa đứng ở phía sau bình phong, chờ khi ta đứng trước mặt, nàng giơ hai tay lên:
"Đứng đó làm gì? Còn không mau cởi y phục cho ta.”
“Vâng.”
Hai tay ta run rẩy dữ dội, xiêm y rõ ràng lúc trước hai cái liền có thể cởi ra hiện giờ giống như thắt nút, hơi nóng khiến mắt ta mờ đi, đầu ngón tay không ngừng chạm lầm vào ngọc thể của trưởng công chúa.
“Thẩm Hồ, ngươi bây giờ ngay cả cởi y phục cũng không làm nổi nữa sao?”
Ta đã chọc trưởng công chúa tức giận rồi!
Ta nhanh chóng thu tay về, giọng nói cũng bắt đầu thắt lại:
"Thẩm Hồ đi gọi Băng Y vào thay thế.”
"Băng Y lại đổi Ngọc Lạc, Ngọc Lạc đổi Trang Hỏa, các ngươi đây là đổi tới đổi lui, đổi tới khi nước lạnh, bổn cung không tắm được nữa!"
Ta chưa bao giờ thấy trưởng công chúa tức giận lớn như vậy, trong lòng xoắn quýt đến khó chịu, theo bản năng quỳ rạp trên mặt đất.
Trong nháy mắt tiếp theo, bụp một tiếng, váy y màu hồng đào bay xuống, ta hơi ngẩng đầu, đập vào mắt chính là thứ gì đó trắng nõn như tơ lụa.
“Qua đây đỡ bổn cung!”