Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỖI NIỀM KHÓ NÓI - C2

Cập nhật lúc: 2024-10-23 17:16:09
Lượt xem: 205

3

 

Sau khi ở bên Trần Tòng Cảnh, những lời đồn đại chưa bao giờ ngừng lại, nhưng tôi không quan tâm, vẫn chu toàn bổn phận của một người bạn gái.

 

Từ khi quay lại trường sau một thời gian tạm nghỉ, Trần Tòng Cảnh tình cờ học cùng lớp với tôi. Ngày nào tôi cũng giữ chỗ cho hắn, mang bữa sáng, chỗ ngồi cạnh cửa sổ ánh nắng chiếu gắt, làm hắn khó ngủ, tôi sẽ ngay lập tức kéo rèm kín lại.

 

Tôi học dáng vẻ mấy tên simp khác, chăm sóc Trần Tòng Cảnh bằng tất cả sự tận tâm.

 

Trần Tòng Cảnh thoải mái chấp nhận sự chăm sóc của tôi, thỉnh thoảng hứng lên sẽ quăng cho tôi rất nhiều món trang sức đắt tiền.

 

Tôi biết ơn nhận lấy những thứ đó, rồi nhanh chóng đăng bán trên trang web second hand.

 

Sau một tháng yêu nhau, lợi nhuận từ việc bán lại đồ cũng tương đương với ba tháng làm việc part-time của tôi.

 

Tôi càng cảm thấy quyết định ban đầu của mình là đúng đắn.

 

Chiều thứ Bảy, tôi bắt xe đến bệnh viện, nhìn anh trai nằm trên giường bệnh, chạm nhẹ vào tay anh, nghe bác sĩ nói về tình trạng sức khỏe của anh gần đây.

 

Bác sĩ như mọi khi, giới thiệu sơ lược một vài chỉ số, cuối cùng quan tâm nhìn tôi rồi vỗ vai tôi: "Theo tình trạng hiện tại, không quá một năm rưỡi nữa, Tống tiên sinh sẽ tỉnh lại."

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi cảm kích gật đầu, rồi trở lại phòng bệnh, ngắm nhìn khuôn mặt anh trai tôi từ trái sang phải.

 

Tôi là đứa trẻ mồ côi được Tống gia nhận nuôi, cha mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt, đặc biệt là anh trai tôi.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng chịu chút ấm ức nào ở Tống gia.

 

Hai năm trước, khi cha mẹ nuôi đưa anh trai tôi đến bệnh viện, trên đường đi đã xảy ra tai nạn, cha mẹ nuôi tử vong tại chỗ, anh trai tôi rơi vào hôn mê, trở thành người thực vật.

 

Năm đó, tôi vừa bước vào đại học, thân là một đứa con gái nuôi, bị họ hàng như sói như hổ dòm ngó, căn bản không thể bảo vệ tài sản của Tống gia, cuối cùng chỉ được chia một chút ít.

 

Số tiền ít ỏi đó, sau khi lo xong tang lễ cho cha mẹ, thì chẳng còn lại gì.

 

Tôi bắt đầu điên cuồng kiếm tiền để trả tiền phẫu thuật và viện phí cho anh trai tôi.

 

Tôi chỉ còn anh trai, tôi không thể mất đi anh.

 

Sau khi thì thầm đôi điều với anh trai, tôi nghĩ đến lời của bác sĩ, không kiềm được mà lén mỉm cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/noi-niem-kho-noi/c2.html.]

Chỉ cần anh trai tỉnh lại, tôi sẽ không còn cô đơn một mình trên thế giới này nữa.

 

Tôi sẽ không phải mệt mỏi như vậy nữa.

 

4

 

Chỉ là ông trời không muốn để tôi sống quá tốt, nhất định phải cho tôi nếm mùi đau khổ.

 

Trên đường đi mua bữa sáng cho Trần Tòng Cảnh, tôi chạy như bay đến quầy đông khách nhất của căng tin, nhanh nhẹn nói: "Chào dì, ba cái bánh sữa trứng, một cái bánh hẹ trứng không trứng, hai cốc sữa đậu nành."

 

Trần Tòng Cảnh không thích ăn trứng. Lần đầu tiên tôi mua bánh lá hẹ trứng cho hắn, hắn lạnh lùng nhìn tôi rồi vứt hết bữa sáng vào thùng rác.

 

Nhưng hắn lại thích ăn bánh hẹ.

 

Căng tin không bán món này, tôi phải năn nỉ mãi dì bán hàng mới đồng ý làm thêm vài cái bánh hẹ không trứng khi làm bánh hẹ trứng.

 

Dì đưa tất cả bữa sáng cho tôi, trên đường về lớp, tôi đụng phải vài tên nhà giàu mới nổi thuộc dạng khó đối phó.

 

Họ đều là những kẻ không ưa gì Trần Tòng Cảnh.

 

Tôi định đi đường vòng, nhưng lại bị họ nhìn thấy, chặn tôi lại bên đường.

 

"Đây chẳng phải là bạn gái của Trần đại thiếu gia sao? Đang đi mua bữa sáng cho hắn à?"

 

Tôi cúi đầu ôm lấy bữa sáng: "Cảm phiền tránh đường."

 

Lục Giang cười khẩy, đưa tay chạm vào mặt tôi: "Còn giả vờ trinh trắng làm gì? Trước đây chẳng phải cô cũng là bạn gái tôi sao? Sao lúc đó không thấy cô nịnh bợ thế này?"

 

Lục Giang là kẻ quyền lực nhất trong nhóm này, một năm trước vì để tìm chút trò tiêu khiển, gã đã thuê tôi đóng giả bạn gái gã trong ba tháng.

 

Ba tháng, mười vạn.

 

Không có lý do gì để từ chối.

 

Ban đầu chúng tôi đã thỏa thuận rằng khi hết thời hạn sẽ đường ai nấy đi, nhưng gã lại được đà lấn tới, muốn kéo tôi vào khách sạn.

 

Tôi không đồng ý, gã tức giận chửi rủa tôi, nói tôi là loại đàn bà lẳng lơ ai cũng có thể ngủ, bôi xấu danh tiếng của tôi.

 

Loading...