Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ CHỦ SẢNG VĂN - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-08-08 21:13:45
Lượt xem: 1,464

“Ngực mẹ đau chứ có phải đau chân đâu mà không đi được, bảo bố con dẫn mẹ đi kiểm tra đi, nếu vượt quá chi phí y tế bảo hiểm thì hãy gọi cho con.”

 

"Chúng ta lớn tuổi, đi bệnh viện cái gì cũng không hiểu, cần phải có thanh niên như các con ở bên cạnh chứ."

 

“Em trai con không phải ở nhà sao? Sao nó không dẫn mẹ đi kiểm tra.”

 

“Ai nha, em trai con bận, mỗi ngày đều cùng bạn bè ra ngoài, chúng ta đều không tìm thấy bóng dáng nó kìa.”

 

“Nó ra ngoài chơi thì bận rộn, con mỗi ngày đi làm thì rảnh rỗi?”

 

Bố tôi vừa thấy mẹ tôi nói không lại tôi, lại cướp điện thoại nói:

 

“Nếu không phải là tụi tao nuôi mày lớn như vậy, thì mày có thể có ngày hôm nay không? Công việc quan trọng bằng mẹ mày sao? Mau cút về đưa mẹ mày đi khám bệnh mau.”

 

Thực ra trong thâm tâm tôi cũng biết họ có thể giả vờ ốm để lừa tôi quay về, nhưng một phần vạn khả năng thật sự bị bệnh, tôi cũng không thể mặc kệ.

 

Vì thế tôi đi tìm lãnh đạo xin nghỉ, sau khi nói rõ nguyên nhân, lãnh đạo rất sảng khoái phê chuẩn cho tôi nghỉ.

 

Dù sao mọi người đều biết tôi là nhân viên của công ty này, bọn họ muốn tạo hình tượng xã hội tốt đẹp.

 

Xin nghỉ thì xin nghỉ, tôi và lãnh đạo cam đoan sẽ không làm lỡ công việc.

 

Sau khi làm xong mọi việc, tôi thu dọn hành lý, cắt video để đăng rồi bắt đầu lên đường về.

 

11.

 

Vừa vào cửa đã thấy bố tôi bố tôi đang nằm dài trên ghế sofa, gác chân lên bàn trà, hút thuốc và xem TV.

 

Tôi lấy tay quạt khói, nhíu mày hỏi:

 

“Mẹ con đâu?”

 

Ông chẳng thèm ngẩng đầu lên.

 

“Biết mày về, ở trong bếp nấu cơm cho mày.”

 

Lúc này mẹ tôi bưng đĩa từ phòng bếp đi ra, nói cơm đã làm xong.

 

Thật không dễ dàng gì, bà đã thực sự vì tôi mà nấu một bữa cơm ngay cả khi em trai còn chưa về, tuy rằng chỉ có bốn món ăn, hai đĩa rau xanh một đĩa cá rán, tính cả một đĩa đậu phộng.

 

"Không phải mỗi tháng con đều cho mẹ tiền sao? Hơn nữa, tiền lương hàng tháng của mẹ cũng không ít, bình thường nhà chỉ ăn những thứ này sao?"

 

Bố tôi đặt mạnh ly rượu lên bàn, chiếc đĩa rung chuyển.

 

"Chút tiền đó của mày làm gì mà đủ chứ!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nu-chu-sang-van/phan-5.html.]

Lúc này mẹ tôi bước ra giảng hòa.

 

“Ai nha, em trai con cũng không ăn ở nhà, mẹ và bố con ăn không được bao nhiêu, chuyên gia đều nói ăn nhiều rau xanh tốt cho sức khỏe.”

 

Bọn họ đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có gì để nói, gắp rau xanh trước mặt ăn hai miếng, mẹ tôi lại hỏi

 

"Lần này trở về sao không mang theo hành lý?"

 

“Con ở nhà bạn bè.”

 

Thật ra thì tôi ở khách sạn, tôi không có người bạn nào ở thành phố này để tôi có thể nhờ vả.

 

 Nếu mà ăn ngay nói thật thì bọn họ nhất định sẽ nói tôi lãng phí tiền, buộc tôi phải hoàn lại tiền khách sạn cho họ.

 

“Vất vả lắm mới về nhà một chuyến, sao lại làm phiền bạn bè làm gì, mẹ biết con về nhà cố ý thay ga giường mới kìa.”

 

Tôi liếc nhìn chiếc giường đơn nho nhỏ trong phòng khách, ga trải giường màu xanh đậm đã được giặt đến bạc trắng phai màu, đoán chừng là em trai tôi dùng cũ không cần.

 

Thay vì nói tiếp, tôi chuyển chủ đề sang công việc.

 

“Không phải mẹ nói n.g.ự.c mẹ đau sao? Ngày mai mẹ cần theo thẻ bảo hiểm y tế và chứng minh thư, sáng mai con tới đón mẹ đi bệnh viện.”

 

Nghe tôi nói xong, bố mẹ liếc mắt nhìn nhau, mẹ tôi mới đồng ý.

 

Căn cứ vào hiểu của tôi biết đối với bọn họ, sự tình xảy ra khác thường tất có âm mưu, nhưng tôi đã quá mệt mỏi sau một ngày dài lái xe và không còn sức để tìm hiểu sâu hơn.

 

Tôi nói cho bọn họ biết phải mang cái gì mấy giờ xuất phát, nhìn thức ăn trên bàn còn nguyên, tôi chuẩn bị rời đi.

 

"Con không ăn cá đâu mẹ."

 

12.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi ở dưới lầu chờ bọn họ lại không đợi được bọn họ.

 

Gọi điện thoại hỏi không phải thẻ bảo hiểm y tế tìm không thấy, thì là chứng minh thư không biết để ở đâu.

 

Lúc tôi dần mất kiên nhẫn lại gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đi lên, nói cùng nhau tìm không chừng nhanh hơn một chút.

 

“Con đã nhiều năm như vậy không trở về rồi thì làm sao biết đồ của mẹ để ở đâu chứ? Mẹ không muốn đi thì thôi con đi đây.”

 

“Đừng đi, mẹ đã làm bữa sáng rồi, con lên ăn một miếng cơm rồi chúng ta cùng đi bệnh viện.”

 

"Ngày hôm qua không phải con đã nói kiểm tra sức khỏe có một số hạng mục không thể ăn sáng sao?"

 

"Ai nha, mẹ lớn tuổi rồi, sáng nay chưa ăn gì liền choáng váng đầu, kiểm tra còn lâu như vậy, làm sao chịu đựng được, con lên ăn một miếng chúng ta liền đi, rất nhanh thôi."

 

Ban đầu tôi muốn đưa bà đi kiểm tra toàn thân, nhưng sau khi ăn sáng chỉ có thể chụp X-quang ngực, tôi thở dài và phải lên lầu.

Loading...