Nữ Phụ, Em Dám Ngoại Tình Sao? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-12 02:13:15
Lượt xem: 651
Tổng giám đốc! Anh có mất trí nhớ không vậy? Chính anh đã trả cho tôi sáu mươi vạn để tôi chăm sóc anh tối nay mà! Tôi đang định giải thích thì không ngờ anh đã tự tìm được lý do.
Anh hơi nhếch môi, nói: “Em không đi, là vì ham muốn cơ thể tôi phải không?”
Nói xong, anh cúi xuống gần tôi. Tôi bất ngờ. Tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.
Tôi vội đẩy anh ra và nói: “Chuyện này... sẽ tính thêm phí!”
16
Nói không ham muốn Phó Tổng giám đốc Phó Trì Ngạn thì đúng là nói dối!
Trai Đẹp đứng trước mặt, ý chí của tôi mong manh như giấy.
Trước đây, anh ấy là Tổng giám đốc cao cao tại thượng, hiếm khi tôi có cơ hội gặp gỡ. Dù gia cảnh tôi cũng không tệ, nhưng so với gia đình họ Phó thì chẳng là gì cả. Chúng tôi học chung một trường cấp ba, nhưng tôi chỉ dám nhìn anh từ xa, chưa bao giờ được gần như thế này. Đêm nay, coi như thoả mãn tâm ý.
Sáng hôm sau, tôi chuồn mất.
17
Đến thứ Hai đi làm, tôi lo lắng không yên, sợ Phó Trì Ngạn sẽ tìm tôi tính sổ.
Nhưng qua lời của trợ lý Tổng giám đốc, tôi mới biết rằng anh đã ra nước ngoài để xử lý sự cố đình công.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong các tiểu thuyết, Tổng giám đốc thường sẽ phải đi công tác lâu dài sau một đêm tình. Xem ra Phó Trì Ngạn cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng không ngờ, trong lúc tôi đang làm việc, tôi lại nhận được một tin nhắn.
“Chờ tôi về.”
Tôi: “???”
Tổng giám đốc đi công tác thường bận đến nỗi không có thời gian nhắn tin mà? Thông thường, đến đoạn này, nữ chính sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung và làm những điều không thể cứu vãn.
Tôi nhắn lại: “Anh không bận sao?”
Phó Trì Ngạn: “……Tôi đi công tác chứ không phải chết. Ăn cơm rồi nhắn tin, khó lắm sao?”
Tôi: “……”
Nhưng tôi không dám trả lời nữa. Tổng giám đốc đã trả cho tôi sáu mươi vạn để chăm sóc anh, nhưng tôi lại chăm sóc anh ấy đến giường luôn! Lương tâm tôi đè nặng khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
Tôi định khi anh ấy trở về sẽ thành khẩn nhận lỗi. Nhưng không ngờ, chuyến công tác này kéo dài hơn nửa tháng mà vẫn chưa xong.
Và lúc này, tôi nhìn vào que thử thai với hai vạch, rơi vào trầm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nu-phu-em-dam-ngoai-tinh-sao/chuong-5.html.]
18
Cuộc sống hào môn khắc nghiệt thế nào, chắc hẳn ai cũng đã nghe qua trong các tiểu thuyết ngôn tình.
Nếu nhà họ Phó biết tôi đang mang trong mình giọt m.á.u của Phó Trì Ngạn, thì…!
Tôi lập tức cầm khoản tiền thưởng dự án, nộp đơn xin nghỉ việc và gọi cho ông nội.
“Ông ơi! Nếu con quyết định giữ lại đứa bé, ông sẽ ủng hộ con chứ?”
19
Sau khi bố mẹ qua đời, tôi và ông nội nương tựa lẫn nhau. Dù gia đình không bằng nhà họ Phó, nhưng cũng đủ để nuôi một đứa trẻ.
Cũng may Phó Trì Ngạn còn đang đi công tác, tạo cho tôi cơ hội "ôm con chạy trốn".
Tôi dùng số tiền sáu mươi vạn Phó Trì Ngạn đưa, cùng sự sắp xếp của ông nội, đến một hòn đảo nhỏ để chuẩn bị sinh con.
Nhưng không ngờ, chỉ một tuần sau khi tôi ổn định, Phó Trì Ngạn đã tìm thấy tôi.
Anh ấy ngồi máy bay riêng đến. Vừa đến nơi, anh đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nước mắt lưng tròng.
“Cuối cùng! Các yếu tố đã đủ! Một đêm tình, ôm con chạy trốn, truy thê hỏa táng tràng đều có đủ! Con đường bá đạo tổng tài của tôi cuối cùng cũng có thể đi đúng lộ trình rồi chứ?”
Tôi: “?”
20
Sau khi nghe Phó Trì Nghiễn giải thích, tôi mới hiểu ra.
Chúng tôi đang ở trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, anh là nam chính bá đạo, còn tôi là nữ phụ ác độc của truyện này.
Theo lẽ thường, hôm đó ở khách sạn, bất kể là cô gái 18 tuổi vì chữa bệnh cho cha mà phải bán thân trả nợ, hay là cô gái bị người thân hãm hại bỏ thuốc… hoặc là những người khác sau này, anh đều phải "ngủ" với một trong số họ.
Dù có trốn tránh bằng cách nào, cũng không thể thoát khỏi hoàn toàn. Chỉ cần anh ấy chưa "ngủ" với ai, thì cứ ba tháng sẽ có một màn kịch bị bỏ thuốc trong khách sạn diễn ra. Nhắc đến chuyện này, anh ấy còn cảm thấy áy náy sâu sắc.
"Xin lỗi, đã lợi dụng em. Nhưng trong số nhiều người như vậy, anh chỉ thích em thôi. Hôm đó anh cũng hơi bị ảnh hưởng, nhưng nếu thực sự phải chọn, anh chỉ muốn chọn em. Anh cũng đã nghĩ sẽ theo đuổi em đàng hoàng rồi mới phát triển tình cảm, nhưng thế giới này không cho phép một tổng tài bá đạo làm những chuyện phi lý như vậy..."
Tôi nhíu mày: "Anh vừa nói tôi là nữ phụ ác độc? Tôi ác độc chỗ nào? Tôi đã làm gì?"
Dù là kiếp trước hay khi tái sinh, tôi cũng chưa bao giờ hại ai. Sao lại ác độc?
Phó Trì Nghiễn gãi gãi mũi, nói: "Chẳng bao lâu nữa em sẽ rơi xuống một cái cống bẩn. Sau đó em sẽ giống như biến thành một người khác, vì ghen tị với việc tổng tài bá đạo yêu một cô gái nghèo, mà em sẽ nhiều lần hãm hại cô ta…"
Tôi nhíu mày. Dựa theo kinh nghiệm đọc truyện của tôi nhiều năm, tôi chắc là… bị người khác xuyên vào. Ban đầu tôi tưởng sau khi rơi xuống cái cống bẩn đó, tôi sẽ chết.
Ai ngờ lại bị xuyên? Sau đó còn xảy ra bao nhiêu chuyện?
Nhưng tôi đã tái sinh rồi.