Nữ Xứng Truyện Hớt Xuyên Vào Trò Chơi Kinh Dị - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-06 23:42:34
Lượt xem: 119
Trên mặt tường của tầng 3 và 4 đều là bíếm họa về đủ cách thức c.h.ế.t đi của tộc người cá.
Tôi nhìn lâu một hồi, mọi cảnh vật trong bức họa dường như sống lại, bắt đầu chuyển động trước mắt.
Máu tanh nhuộm đỏ cả một vùng biển, khắp nơi văng vẳng tiếng thét gào thê lương,
Con người móc t.ử cung của người cá, đem đứa bé còn chưa thành hình treo trên mũi d.a.o để tiêu khiển.
Thậm chí còn có người chặt đứt thân trên và đuôi của người cá ra, ăn thịt của họ.
“Con người sẽ không thể ch.ế.t tử tế, tộc nhân các ngươi đã hại c.h.ế.t tất cả chúng ta!”
“Vậy ta nguyền rủa Phil ngươi mang ký ức này, bất tử ngàn đời, ngày đêm cảm thụ nỗi thống khổ mà chúng ta phải chịu….”
Đám người cá vành mắt như nứt ra, không ngừng phát ra từng tiếng nguyền rủa.
“Đúng, g.i.ế.c nó, g.i.ế.c nó….Nó là tội đồ, đám con người các ngươi cũng là tội đồ!”
Một đám câu nguyền rủa, ngày càng nhiều người cá lặp lại, cuối cùng được Hải thần đồng ý.
Thiếu niên tên Phil này gánh tội danh phản đồ thiên cổ, hết lần này đến lần khác đi cứu đồng tộc, thếnhưng bị loại người giày xéo c.h.ế.t đi sống lại không ngừng lặp lại.
Nguyền rủa ứng nghiệm trên người thiếu niên ấy, hơn nữa khuôn mặtcủa bos lớn phó bản này lại giống đúc thiếu niên tên Phil đó.
“Tỉnh lại! Đừng bị ảo giác mê hoặc!”
Tôi nghe thấy tiếng Úc Vi, cảm giác ngạt thở khó chịu dâng lên khắp người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nu-xung-truyen-hot-xuyen-vao-tro-choi-kinh-di/8.html.]
Tôi tỉnh táo lại mới phát hiện, tôi và Hạ Điềm Điềm đang gắng sức b.ó.p cổ nhau, sát khí ý đồ g.i.ế.t đối phương.
Mà chú Tề bên cạnh còn sợ hơn.
Chú ta đang cầm d.a.o găm, không ngừng rạch trên động mạch cảnh của mình, cứa một đường m.á.u rất sâu.
Nếu không phải Úc Vi đang túm c.h.ặ.t t.a.y chú ấy, e là ông chú này mất m.á.u mà đi chầu ông bà mất rồi.
Tôi và Hạ Điềm Điềm không rảnh lo cho cái cổ đang đau đớn của mình nữa, vội vàng đi kéo tay chú Tề.
Chú Tề như bị trúng tà, cánh tay lại còn ra sức thêm.
“...”
Khó trách không ai có thể tra được chân tướngnguyên nhân vì sao vương quốc Alantic diệt vong.
Vì người có thể nhìn thấy bức biếm họa này phần lớn đều ngắm gà khỏa thân hết…
Chúng tôi thấy ảo giác sau đó mới mất ý thức.
Tôi dâng lên một linh cảm, đưa tay che mắt chú Tề.
Giây tiếp theo, thân thể chú ấy thả lỏng ra, đau đớn hét lên một tiếng.
“Mẹ ki.ếp, đau c.h.ế.t ông đây!”
Cảm ơn trời đất, ông chú ấy còn có sức gọi mẹ…