Nước Mắt Phù Dung - 1
Cập nhật lúc: 2024-06-16 15:31:22
Lượt xem: 513
Khi ta mới thành hôn với Ngụy Uyên, hắn vẫn còn là một thiếu niên bồng bột.
Ta còn chưa vén khăn voan, hắn đứng cách ba bước chân nói với ta: "Cô lấy nàng thực sự là bất đắc dĩ, cô đã có người trong lòng rồi. Nàng ấy tên là Lý Tập Thường, đúng vậy, chính là tài nữ nổi tiếng thiên hạ đó."
Ta ồ lên một tiếng, hỏi hắn: "Điện hạ đói chưa?"
Ngụy Uyên hiển nhiên không ngờ ta lại không theo lẽ thường như vậy, sờ sờ bụng, rất thành thật gật đầu.
Hai ta mò mẫm vào bếp nhỏ ăn vụng bánh. Hai người mười lăm tuổi ngồi xổm sau bếp lò, no bụng rồi nhìn nhau cười.
Ngụy Uyên mắt long lanh nhìn ta: "Không ngờ nàng khác với đám tiểu thư nhàm chán kia."
Ta chỉ vào vết nhọ nồi trên mũi hắn: "Điện hạ cũng vậy."
Thiếu niên trước mắt trong trẻo như gió mát trăng thanh, quả là tuấn tú. Nghe nói Thái tử năm tuổi đã có thể làm thơ, mười tuổi đã đối đáp trôi chảy với thầy dạy, không ngờ cũng ăn vụng giữa đêm.
Ngụy Uyên trừng mắt nhìn ta, rồi lại cười hì hì cắn một miếng bánh, một lúc sau mới nói: "Ta tên là Ngụy Uyên, biệt tự à... nàng có thể gọi ta là 'Tử Phù'."
Ta che miệng cười trộm, Ngụy Uyên hỏi ta cười gì. Ta nói Tử Phù, giống tên cô nương.
Ngụy Uyên không để ý đến ta, ta bèn nói tiếp: "Ta không có biệt tự, chỉ có tên thân mật, gọi là Chiêu Chiêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nuoc-mat-phu-dung/1.html.]
Hắn tỏ ra thích thú, hỏi ta là chữ "Chiêu" nào?
Ta nói: "Chữ 'Chiêu' trong 'chiêu tài tiến bảo'."
Vừa nói mặt hơi đỏ, thật ra mẫu thân đặt tên này cho ta là mong ta chiêu được một lang quân tốt. Ngụy Uyên nghe xong lại cười lớn, khen ta thú vị, thuận tay nhét nửa cái bánh trong tay cho ta.
Vì cái tình chung một cái bánh, Thái tử trẻ tuổi nhanh chóng coi ta là người mình. Thế là đêm tân hôn, bức tranh của hai ta trở thành: "Ta đã hỏi thăm về nàng, nghe nói nàng có một người biểu ca thanh mai trúc mã tên là Bùi Hiên, hai người tình cảm rất sâu đậm. Haiz, nàng cũng là người đáng thương, giống như ta không thể ở bên người mình yêu."
Ta buồn ngủ díu mắt, chỉ đáp: "Ừm."
Ngụy Uyên lại hăng hái: "Nàng có biết Lý Tập Thường không, nếu có cơ hội, ta sẽ giới thiệu nàng ấy cho nàng, nàng ấy rất tốt bụng, nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."
Ta: "Ừm ừm."
Ngụy Uyên lại nói: "Nhắc đến Lý Tập Thường, ta nhớ năm ngoái đi săn mùa thu có bắt được một con thỏ trắng tặng nàng ấy, cũng không biết giờ ra sao rồi, con thỏ đó thật may mắn, được nàng ấy chăm sóc, chắc là sống rất sung sướng."
Ta: "Ừm ừm ừm."
Ngụy Uyên tiếp tục: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Chiêu Chiêu nàng đã từng cưỡi ngựa, đi săn chưa? Chậc chậc, chắc là chưa rồi. Nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, chắc là chưa lên ngựa đã sợ mất mật rồi."
Ta: "..."