Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nước Mắt Phù Dung - 19

Cập nhật lúc: 2024-06-16 15:37:06
Lượt xem: 812

Bách Lý Tranh cuối cùng cũng khóc thành tiếng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn đầm đìa nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu nắm chặt ngọc bội: "Ta đã tìm thấy nàng, nàng đã về nhà rồi."

"Nhưng nàng ấy sẽ không tha thứ cho ngươi."

"Làm sao nàng ấy mới có thể tha thứ cho ta?"

Ta cười tàn nhẫn: "Bách Lý Tranh, nàng ấy sẽ không tha thứ cho ngươi."

Ta muốn hắn cũng đau khổ như ta. Bách Lý Tranh dành nửa tháng để tổ chức tang lễ cho Đàn Tín. Ta với thân phận con tin của Nam quốc, bất ngờ được đối đãi tử tế. Nhưng ta biết đây là thứ Đàn Tín đổi bằng mạng sống.

Đêm khuya, ta ngồi trên hành lang, thổi sáo trúc trong tĩnh lặng. Đây là khúc nhạc ta cùng huynh trưởng sáng tác năm xưa, khúc nhạc chưa có tên, giai điệu ai oán, da diết. Không biết từ lúc nào Bách Lý Tranh đã đến sau lưng ta, hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Ta thổi xong khúc nhạc, thản nhiên lên tiếng: "Điện hạ vẫn chưa ngủ sao?"

Bách Lý Tranh vén áo bào ngồi xuống bên cạnh ta: "Không ngủ được."

Hắn chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình: "Ta đã nửa tháng nay không ngủ ngon giấc."

Ta không có tâm trạng trò chuyện với hắn, đứng dậy nói: "Nếu vậy điện hạ hãy về nghỉ ngơi cho tốt, cáo từ."

Bách Lý Tranh lại nắm chặt cổ tay ta. Dù thời gian này tính tình hắn đã trầm ổn hơn nhiều, nhưng vẫn là thiếu niên âm trầm đó. Dưới ánh trăng, nhìn ta với vẻ mặt u ám: "Tạ Thuần Tuyên, ngươi hận ta?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nuoc-mat-phu-dung/19.html.]

Ta hỏi ngược lại hắn: "Ta nên thích ngươi sao?"

Bách Lý Tranh sững sờ một lúc, lẩm bẩm nói: "Cũng phải..."

Ta hỏi hắn: "Điện hạ tối nay làm sao vậy?"

Bách Lý Tranh thở dài, nhìn cây sáo ngắn trong tay ta: "Khi còn nhỏ ta không ngủ được, tỷ tỷ cũng thổi sáo cho ta nghe."

Ta nói ta biết, cây sáo của ta là do Đàn Tín dạy. Thật ra ta không nói cho hắn biết, ta cố ý đấy. Bách Lý Tranh lại hiểu hơn ai hết, hắn nhìn ta một cách cố chấp, bảo ta thổi cho hắn một khúc nữa.

Ta muốn từ chối, Bách Lý Tranh lại làm nũng ấn ta xuống ghế dài, đặt đầu lên đùi ta, nhẹ nhàng nói: "Xin ngươi, thổi một khúc đi."

Khoảnh khắc này, chàng thiếu niên gai góc thu lại gai nhọn, để lại cho ta chiếc gáy mềm mại. Ta khẽ thở dài, thổi một khúc Phượng Cầu Hoàng, nhưng khúc nhạc chưa dứt, Bách Lý Tranh đã gối đầu lên đùi ta ngủ say.

Sau đó rất lâu, Bách Lý Tranh thường xuyên đến tìm ta nghe sáo. Lần nhiều, có lẽ sự ngoan ngoãn của ta khiến hắn dần yên tâm, hắn bắt đầu đưa ta ra ngoài dạo chơi. Bắc quốc tuy không giàu có tươi đẹp như Nam quốc, nhưng lại có một phong vị riêng.

Tính tình ta cũng dần dần cởi mở hơn.

Bách Lý Tranh rất vui, thậm chí có lần uống chút rượu, ánh mắt lấp lánh hỏi ta: "Tạ Thuần Tuyên, ngươi có bằng lòng ở lại Bắc quốc mãi không?"

Ta nghiêng đầu hỏi hắn tại sao. Bách Lý Tranh liền nắm lấy tay ta nói, những gì Ngụy Uyên có thể cho ta, hắn cũng đều có thể cho ta, những gì Ngụy Uyên không thể cho, nếu ta muốn hắn cũng có thể cho ta.

Loading...