Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 1191

Cập nhật lúc: 2024-09-05 11:21:09
Lượt xem: 3

Chương 1191: Người của Thanh Môn

Một viên đan dược luyện thành từ khí huyết của mười vị Thiên Tiên, mấy trăm vị Địa Tiên, Lâm Phong không dám tưởng tượng sức mạnh ẩn chứa trong đó lớn đến mức nào.

Còn “Phạt Thiên Cửu Thức” ghi chép trên da thú chính là tuyệt học thành danh của Sơn Hải Thiên Tiên, không phải bí kíp của Triều Thiên cung mà là bí kíp lão lấy được trong di tích cổ này.

Hơn nữa trong thư của Sơn Hải Thiên Tiên có nói lão đã động vào trận pháp trên tế đàn, nếu truyền vào tế đàn không phải chân nguyên của bí quyết Chu Thiên Tinh Thần thì tế đàn sẽ làm nổ Huyết Đan này.

Lâm Phong đọc mà thấy da đầu tê dại, một Thiên Tiên tự bạo đã tạo ra uy lực lớn như thế, có thể tưởng tượng nếu Huyết Đan này bị làm nổ, có lẽ vùng đất này đều sẽ không còn tồn tại, tinh lộ cũng sẽ biến mất.

Mà trong thư cũng có nói nơi này thật sự là tinh lộ thời xưa, tế đàn này cũng là một đầu khác dẫn đến tinh lộ, nhưng đã bị cao nhân sử dụng đại pháp lực chặn lại, dù là Sơn Hải Thiên Tiên cũng không có cách nào nối liền tinh lộ, từ bỏ suy nghĩ mượn tinh lộ trở về Thiên Hoang giới.

“Không tu thành sức mạnh vô địch, tuyệt đối không xuất quan”.

Lâm Phong nhìn Huyết Đan trong tay, thầm nghĩ trong lòng.

Vốn dĩ tu vi của anh đã vào bình cảnh, hơn một năm trước, anh mới đột phá đỉnh cao Địa Tiên, dù anh không thiếu tài nguyên, nhưng muốn đột phá tiếp vẫn cần có thời gian, muốn bước vào cảnh giới Thiên Tiên cần ít nhất hai ba mươi năm nữa.

Nhưng bây giờ có Huyết Đan này thì đã khác rồi.

“Ầm ầm!”

Lâm Phong dùng hết sức vận chuyển bí quyết Chu Thiên Tinh Thần.

Tinh lộ vốn rất gần tinh không, vô số ngôi sao lấp lánh kết nối với nhau ở sau lưng Lâm Phong. Lâm Phong điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, nuốt Huyết Đan vào trong miệng.

Huyết Đan vào miệng, Lâm Phong còn chưa bắt đầu luyện hóa thì một lực lượng khí huyết mạnh mẽ tựa như dòng suối đã truyền vào tay chân và lục phủ ngũ tạng của anh.

Lâm Phong cố hết sức khống chế huyết khí mạnh mẽ của Huyết Đan, lúc này anh mới biết Sơn Hải Thiên Tiên để Huyết Đan ở tinh lộ là có tính toán từ trước, tốc độ hấp thu tinh thần chi lực trên tinh lộ nhanh gấp mấy lần ở hành tinh xanh.

Nếu không nhờ đang ở tinh lộ, anh vận chuyển bí quyết Chu Thiên Tinh Thần cũng không kịp luyện hóa lực lượng khí huyết cuồn cuộn như thế.

Khí huyết tinh thuần đi khắp người anh, chậm rãi tiến vào quỹ đạo.

“Vù vù!”

Thân thể Lâm Phong tựa như một cái động không đáy hấp thụ huyết khí cuồn cuộn trong Huyết Đan, Huyết Đan to bằng nắm đ.ấ.m trẻ con kia chầm chậm nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng đồng thời tu vi của Lâm Phong cũng đang nhanh chóng tăng lên.

Một tháng, hai tháng, ba tháng…

Trên tinh lộ dần có một hơi thở mạnh mẽ ngưng tụ, luồng hơi thở này vô cùng mạnh mẽ, giống như một hung thú cổ xưa đang thức tỉnh vậy. May mà lúc này trên tinh lộ không có ai, nếu không còn tưởng rằng có một mãnh thú tinh không thức tỉnh.

Một năm sau.

Một hơi thở mạnh mẽ trong tinh lộ phóng lên trời, sự cuồn cuộn của hơi thở kia thậm chí còn hơn cả Thiên Tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-1191.html.]

Lúc không gian bên ngoài thay đổi, trời long đất lở, Lâm Phong vẫn ngồi xếp bằng trên tế đàn như cũ.

Lúc này cả người anh được ánh sao đầy trời bao phủ, ngồi xếp bằng trong hư không, kim quang trên người rực rỡ bất diệt, hơi thở vĩnh hằng như ngay cả thần binh và đạn hạt nhân cũng không làm gì được anh. Từng tiếng nổ ran vang lên từ trên người Lâm Phong, đó là tiếng m.á.u anh đang chảy, rít gào tựa như Trường Giang Hoàng Hà chảy xiết.

“Vụt!”

Lâm Phong từ từ mở mắt, một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện khiến hư không như đóng băng, rất lâu không thể trở lại bình thường.

 

 

“Cuối cùng cũng luyện hóa xong Huyết Đan và tinh hạch Huyền Tinh, Huyết Đan ít nhất tiết kiệm được trăm năm công lao của mình”.

Lâm Phong thở phào một hơi.

Một làn khói trắng bị anh phun ra, tinh lộ truyền đến tiếng nổ vang. Lúc này mỗi lần Lâm Phong hít thở tựa như một con mãnh thú cổ xưa đang phun ra nuốt vào vậy. Dòng khí cuồn cuộn thậm chí có thể gây ra bão táp, anh giơ tay nhấc chân cũng có thể đem đến sức mạnh kinh khủng.

“Bây giờ mình đã bước vào Thiên Tiên cảnh, dù chỉ là Thiên Tiên trung kỳ nhưng thân thể đã đạt đến mức độ vạn kiếp bất diệt rồi, dù chỉ dựa vào thân thể, mình cũng có thể đả thương cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên”.

TBC

Lâm Phong nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh vô cùng vô tận trong người mình.

Anh có ảo giác một quyền của mình có thể đánh nổ tinh cầu to bằng mặt trăng ở cách đó không xa. Đây chỉ là ảo giác vì sức mạnh tăng vọt thôi, nhưng Lâm Phong hiểu, một quyền của mình đủ để phá hủy một thành phố lớn, gây ra một trận động đất.

“Hả?”

Hai võ giả trên bảng Thiên giật mình, bọn họ ở đây cả năm, trước giờ chưa từng nhận ra có người ở trong tối.

“Bị phát hiện rồi sao?”

Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên ngoài cửa động, người nói chuyện là một chàng trai, sau lưng anh ta còn có một lão giả đi theo.

“Tạ Thông!”

Nhìn thấy ông lão, hai võ giả trên bảng Thiên mặt như màu đất, Tạ Thông là một trong những Thần cảnh mới lên cấp của Thanh Môn những năm này, Thanh Môn là bá chủ của Nam Dương, bọn họ còn có thù oán với Thanh Môn, lần này nhất định không thể may mắn thoát được.

Đối mặt với một cao thủ Thần cảnh, bọn họ thậm chí còn không thể nghĩ đến việc chạy trốn.

“Mọi người đều là người Nam Dương, Thanh Môn các người nhất định phải đuổi cùng g.i.ế.c tận ư?”, võ giả bảng Thiên tu vi cao hơn nói: “Tạ Thông, lần này ông tha mạng cho chúng tôi, sau này mạng của chúng tôi sẽ là của Thanh Môn, tên nhóc này có bí mật, chỉ cần bắt cậu ta lại, Thanh Môn các ông chắc chắn sẽ mạnh hơn một bậc, dù sao cả vị kia cũng động lòng với mật tàng này mà”.

Tạ Thông không nhiều lời, mà đưa mắt nhìn về phía chàng trai.

Chàng trai quan sát Lâm Phong, phát hiện Lâm Phong chỉ là một người bằng tuổi mình, không ngờ lại có thể đi vào động phủ mà cả vị kia cũng muốn vào, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị nói:

“Tên ranh con, đưa tất cả mọi thứ trên người ra đây, làm đầy tớ cho Thanh Môn tôi năm mươi năm, thì tôi sẽ tha c.h.ế.t cho anh!”

Loading...