Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 1311
Cập nhật lúc: 2024-09-06 14:08:16
Lượt xem: 2
Chương 1311: “Đây là ai đang giao thủ thế?”
Nếu không nhờ thân thể Lâm Phong mạnh mẽ, thì đã sớm tan xương nát thịt dưới đòn tấn công này của Nguyệt Huyền rồi.
“Giết!”
Đôi mắt Lâm Phong lấp lánh ánh bạc.
Anh liên tục đ.ấ.m ra hai phát, thần huyết màu bạc thiêu đốt, Lâm Phong ban đầu còn không theo kịp tốc độ của Nguyệt Huyền không ngờ lại có thể đấu với ông ta.
“Ta cũng muốn xem xem ngươi có bao nhiêu khí huyết để thiêu đốt”.
Nhìn thấy Lâm Phong như thế, Nguyệt Huyền cũng không nôn nóng nữa.
Khí huyết của một người là có hạn, dù cao thủ Thiên Thần cảnh như bọn họ cũng không có khí huyết vô hạn để thiêu đốt, một khi khí huyết tổn hao quá nhiều, nhẹ thì hạ thấp cảnh giới, nặng thì phải chết.
“Giết!”
Lâm Phong cũng không đáp lời, trận chiến này là trận chiến nguy hiểm nhất trong đời anh, tốc độ của Nguyệt Huyền quá nhanh, dù anh thiêu đốt khí huyết cũng khó có thể thoát khỏi sự truy kích của Nguyệt Huyền, chỉ có ra sức đấu một trận mới có cơ hội sống.
Hai người càng đánh càng nhanh, đến cuối, cả hai đều từ bỏ võ đạo, chỉ dùng chân nguyên gia trì thân thể, hai người tựa như chiến thần cái thế, càng đánh càng hăng.
“Oành!’
Nguyệt Huyền trúng một đòn của Lâm Phong, bay ngược ra ngoài, trên người có một chỗ bị cào rách ra.
Ông ta cau mày, đây là lần đầu tiên ông ta giao thủ với một tiểu bối mà bị thương, mấy lần trước giao thủ với Trấn Sơn Hải cũng chỉ bị thương như thế thôi.
“Xem ra là xem thường ngươi rồi”.
Khí thế trên người Nguyệt Huyền thay đổi, vết thương trên người lập tức lành lại.
Sắc mặt Lâm Phong không hề thay đổi.
Tuy trong anh vô cùng thê thảm, nhưng thật ra cũng không bị thương nặng lắm, dù Nguyệt Huyền đánh trúng anh rất nhiều lần, nhưng thân thể của anh quá mạnh, dù là Nguyệt Huyền cũng rất khó làm anh bị thương nặng.
“Đấu tiếp!”
Nguyệt Huyền cũng không nhiều lời nữa, xông thẳng về phía Lâm Phong.
Hôm nay nếu không xử lý được tiểu bối này, sau này mặt mũi ông ta để ở đâu đây?
“Ầm ầm ầm!”
Hai người không ngừng va chạm, trong hư không như có tiếng thần linh nổi trống.
TBC
Quyền chưởng của hai người va chạm với nhau, sức mạnh khiến mặt đất cũng rạn nứt, hư không lay động.
Động tĩnh bên này thật sự quá lớn, rất nhiều người cảm nhận được chạy, nhìn thấy cảnh này, dù bọn họ không thể nhìn rõ dung mạo của hai người giao thủ ra sao, nhưng cũng hiểu chắc chắn là cao thủ tuyệt đỉnh.
Bắc Cực Chân Nhân cũng không tiếp tục chạy trốn nữa, mà đi tới theo.
Không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
Đường đường là cung chủ Quảng Hàn cung lại không làm gì một người trẻ tuổi tu luyện chưa đến trăm năm.
“Quá mạnh”.
“Đây là ai đang giao thủ thế?”
Lăng Thiên Nhai đứng từ xa nhìn cảnh này, sau đó xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-1311.html.]
Trận chiến cấp bậc thế nào ông hoàn toàn không thể tham dự vào, bây giờ điều hắn có thể làm là truyền tin đến Triều Thiên cung, chỉ có cao thủ của Triều Thiên cung tới, Lâm Phong mới có chút hy vọng sống thôi.
“Không ngờ người này lại có thể chiến đấu với Nguyệt Huyền được như thế, tiếc là không thể trở thành người của Vô Cực Tông ta”.
Một ông lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bắc Cực Chân Nhân, tu vi rõ ràng là đỉnh cao Thiên Thần cảnh.
“Tống sư thúc”.
Bắc Cực Chân Nhân vội khom người nói.
“Không thể để người này được sống, sau này chắc chắn sẽ thành họa lớn”.
Lúc này, chân trời lại xuất hiện một vệt sáng, một người đàn ông trung niên đứng trong hư không lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên chính là đệ nhất thần tướng của Vô Cực Tông, cao thủ nước bước Thần Vương cảnh.
“Đúng thế”.
Tống sư thúc gật đầu.
“Cùng ra tay đi, nếu chậm trễ nói không chừng sẽ xảy ra biến cố!”
Tống sư thúc vừa nói xong, người đàn ông trung niên và Tống sư thúc cùng tiến lên, nhằm vào Lâm Phong.
Lâm Phong cảm nhận được hai hơi thở mạnh mẽ đánh tới, thầm thấy căng thẳng.
‘Phải c.h.ế.t rồi sao?’
‘Thiên Thiên, Thiên Lạc, xin lỗi’.
Lâm Phong thầm nghĩ.
Một Nguyệt Huyền đã có thể khiến anh mệt mỏi, bây giờ lại tới thêm hai người không hề yếu hơn Nguyệt Huyền.
Lâm Phong nghĩ mình c.h.ế.t chắc, lúc định thiêu đốt khí huyết liều mạng đấu một trận.
Một tia sáng vàng lập tức xẹt qua chiến trường.
Lâm Phong biến mất. Không gian chỉ còn là ba cao thủ đỉnh cao Thiên Thần đứng cau mày.
Vốn cứ tưởng Lâm Phong sẽ c.h.ế.t chắc, không ngờ lại được người cứu đi.
"Là ai cứu Lâm Phong?" Nguyệt Huyền trầm giọng hỏi.
Không biết, không ngờ Thiên Hoang giới vẫn còn cao thủ như thế".
"E rằng người này là cao thù Thần Vương cảnh".
Sắc mặt mấy người đều rất nặng nề, ngay cả người cứu đi Lâm Phong trông thế nào bọn họ cũng không biết mà người đã được cứu rồi, điều này chứng minh thực lực của người đó mạnh hơn bọn họ rất nhiều, ít nhất cũng là cao thủ Thần Vương cảnh mới có thể làm được.
“Lâm Phong không chết, còn có cao thủ bí ẩn xuất hiện, điều này có thể mang lại phiền phức cho tình hình cuộc chiến không?"
Nguyệt Huyền cau mày hỏi.
Lần này Quảng Hàn cung ông ta đã hoàn toàn đứng trên cùng một thuyền với Vô Cực Tông rồi, nếu Vô Cực Tông thua trận, Vô Cực Tông sẽ có thể phủi m.ô.n.g rời đi, nhưng Quảng Hàn cung bọn họ chắc chắn sẽ bị tông môn của cả Thiên Hoang giới trả thù.
"Không cần lo lắng, sau khi chưởng giáo của chúng ta giải quyết phiền phức ở tinh hải xong sẽ đích thân đến đây, lúc đó chưởng giáo đến, dù người bí ẩn kia có thực lực Thần Vương cũng chẳng sao cả" đệ nhất thần tướng lạnh nhạt nói: "Hơn nữa ông cho rằng chỉ có Vô Cực Tông chúng ta có ý đồ với hành tinh xanh ư?"