Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-08-10 08:24:44
Lượt xem: 12
Chương 192: Quay cảnh quỳ gối
“Ông nói cái gì? Lén chụp hình nữ diễn viên trong đoàn làm phim à?” Tưởng Kỳ nhíu mày thật chặt, gương mặt sa sầm, ông ta nhìn Cao Tư Thái trân trân.
Vương Hồng Lăng tính nói rồi lại thôi, cô ta quay sang nhìn Lâm Phong với ánh mắt trêu cợt.
“Dạ phải! Thưa chủ tịch, người này đã lẻn vào đoàn làm phim để chụp hình lén đấy ạ!” Cao Tư Thái nói với vẻ tưc giận: “Tôi không ngờ rằng, trên đời lại có loại người bỉ ổi kỳ quặc như cậu ta.”
“Chủ tịch Tưởng, tôi cảm thấy nên trị cậu ta thật nghiêm khắc để cảnh cáo, chứ bằng không, sau này loại người nào cũng dám vào thành Thế Giới của tập đoàn Hải Dương chúng ta để gây rối!” Cao Tư Thái nói với giọng nghiêm túc.
Cao Tư Thái nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tưởng Kỳ, trong lòng thầm đắc ý, nghĩ rằng may mà gặp chủ tịch Tưởng đến khảo sát công việc, cái tên Lâm Phong kia khó mà thoát khỏi kiếp này!
Chọc giận chủ tịch Tưởng, không những mình có thể giúp Dương Lệ trút giận, thậm chí còn có thể vượt quá tưởng tượng của mình, lợi dụng thế lực của chủ tịch Tưởng, đạp c.h.ế.t Lâm Phong ngay.
Phải biết rằng, đến cô Vương Hồng Lăng, chỗ dựa của Lâm Phong như trong lời đồn đại, cũng không có thế lực lớn như chủ tịch Tưởng đâu.
Hơn nữa nghe nói gần đây Vương Hồng Lăng có ý muốn hợp tác với tập đoàn Hải Dương, tuyệt đối không thể vì một Lâm Phong mà đi đắc tội với chủ tịch Tưởng được, cái tên vô dụng này sắp c.h.ế.t đến nơi rồi!
“Lâm Phong, có nhìn thấy chưa, chủ tịch Tưởng đã tức giận rồi kìa!” Cao Tư Thái nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khinh thường: “Bây giờ cậu có xin lỗi cũng không còn kịp nữa, tốt nhất là quỳ xuống nhận sai! Đến cả cô Vương cũng không thể nói giúp được hạng tiểu nhân đê tiện như cậu đâu!”
“Đúng vậy, Lâm Phong, khi nãy anh đã tỏ vẻ hung hăng trước mặt tôi, bây giờ chủ tịch Tưởng cũng đã đến, anh còn dám hung hăng trước mặt chủ tịch Tưởng không?” Dương Lệ nói, vẻ mặt cô ta toát ra vẻ đắc ý, cứ như mình đã tìm được chỗ chống lưng to vậy.
Gương mặt Lâm Phong không bộc lộ chút cảm xúc nào, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Tưởng Kỳ.
Tưởng Kỳ hiểu ý anh, ông ta gật đầu, nhìn sang đội ngũ bảo vệ và nhân viên đang vác máy quay phim, nói với vẻ uy nghiêm: “Bây giờ các người đi hết cho tôi, để máy quay lại.”
Sau khi Tưởng Kỳ ra lệnh, những nhân viên ở đó đều không dám nói năng gì, bọn họ ngoan ngoãn làm theo lời ông ta, rồi vội vàng đi khỏi nơi này.
“Chủ tịch Tưởng? Anh muốn giải quyết thằng vô dụng này như thế nào?” Cao Tư Thái tò mò hỏi.
Bốp!
Tưởng Kỳ tát ông ta một cái thật mạnh, khiến cho Cao Tư Thái quay tròn tại chỗ, nửa bên mặt sưng vù lên.
“Chủ tịch Tưởng, anh, sao anh lại đánh tôi?” Cao Tư Thái ôm mặt, ông ta tỏ vẻ sững sờ.
“Cậu câm miệng lại cho ông!” Tưởng Kỳ giận dữ quát lớn, ánh mắt như muốn tóe ra lửa.
Đúng là đồ không biết sống c.h.ế.t là gì.
Sao cấp dưới của mình lại có đồ ngu xuẩn như thế này, không ngờ lại dám tỏ vẻ hung hăng, vu oan giá họa sếp Lâm?
Cả tập đoàn đều là tài sản cá nhân của Lâm Phong, thành Thế Giới cũng là dự án lớn mà Lâm Phong quyết định đầu tư!
Có thể nói, cái tên Cao Tư Thái này và Dương Lệ ăn cơm của sếp Lâm, đứng trước mặt Phật còn không biết quỳ, còn dám vu oan giá họa, bôi nhọ sếp Lâm nữa?
“Tôi...” Gương mặt Cao Tư Thái trắng bệch, ông ta không thể hiểu nổi tại sao chủ tịch Tưởng lại đánh mình.
“Chủ tịch Tưởng, anh đừng giận nữa, xin lỗi, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, để cho tên Lâm Phong vô dụng này trà trộn vào đây.” Dương Lệ lo sợ, cô ta vội xin lỗi: “Chúng tôi sẽ xử lý tên Lâm Phong này thật nghiêm!”
Trong mắt cô ta, chắc chắn chuyện của Lâm Phong khiến cho chủ tịch Tưởng cảm thấy mất mặt, nên ông ta mới tỏ vẻ giận dữ như thế.
Gương mặt Tưởng Kỳ lạnh lẽo tột cùng: “Cô câm miệng cho tôi! Tôi nói cho hai nguời biết, sếp Lâm là bạn của tôi! Cũng là người đầu tư dự án thành Thế Giới này! Hai người còn dám vu tội cho sếp Lâm à?”
“Có biết sếp Lâm đến khu vực trọng điểm về phim ảnh để làm gì không? Là đến khảo sát, tuần tra đấy? Cái bọn ếch ngồi đáy giếng, tưởng cậu ấy đến đây làm gì hả?” Chủ tịch Tưởng nói với giọng tức giận, hành vi của bọn Cao Tư Thái làm ông ta tức điên cả người.
Ông đứng phía sau màn của tập đoàn đến khảo sát tình hình, không bị lại đi vu tội lén chụp hình diễn viên nữ cho cậu ấy à?
Muốn hại c.h.ế.t mình đây mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-192.html.]
Trong lòng Tưởng Kỳ thấu tỏ, sếp Lâm có thể nâng đỡ ông ta lên đến vị trí như ngày hôm nay, thì cũng có thể dùng một câu nói để phủ hết mọi thứ ông ta có!
Ai dám vu tội cho sếp Lâm, nghĩa là dám vu tội cho ông ta, đang đào nền móng của ông ta lên.
“Cái gì, sếp Lâm? Cậu, cậu ta là bạn của anh ạ?”
“Người đầu tư dự án thành Thế Giới sao?”
Cao Tư Thái và Dương Lệ đều sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cảm thấy chuyện này quá đỗi kỳ quái.
Không phải nói đùa đâu chứ? Một thằng con rể có tiếng là vô dụng như Lâm Phong, lại là người đầu tư của dự án thành Thế Giới à? Sao anh lại có nhiều tiền như thế, sao lại có thể làm bạn với chủ tịch Tưởng, người đứng đầu trong giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải kia chứ?
Đầu óc hai người họ rối rắm, cảm thấy sợ hãi tột cùng, trong lòng không tài nào tưởng tượng nổi, khi nãy bọn họ đã làm chuyện ngốc nghếch gì thế này?
“Sếp, sếp Lâm...” Cao Tư Thái nhìn Lâm Phong, giọng nói của ông ta run rẩy, sắc mặt sa sầm.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong, tựa như đang nhìn một vị thần.
“Phẩm chất của hai người họ đều chưa đủ, không thích hợp đảm nhiệm chức vụ bây giờ, đổi việc cho bọn họ đi.” Lâm Phong nhìn Tưởng Kỳ, rồi nói với giọng lạnh lùng.
Có thể tưởng tượng được rằng, một người phụ trách dự án lại có thái độ tồi tệ như vậy với người bình thường, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đến mức nào với tập đoàn Hải Dương.
TBC
“Dạ, tôi sẽ sắp xếp cho bọn họ công việc thấp nhất.” Tưởng Kỳ nghiêm mặt trả lời.
Vương Hồng Lăng đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ta ngạc nhiên khôn xiết, rồi quay sang nhìn Lâm Phong với ánh mắt ngời sáng.
Rõ ràng sự tôn trọng và cung kính của Tưởng Kỳ nảy lên từ tận đáy lòng, từ thái độ của ông ta là có thể nhìn ra, Lâm Phong có địa vị cực kỳ cao trong lòng Tưởng Kỳ.
Điều này khiến cho cô ta cảm thấy kinh ngạc, dường như mình đã đánh giá thấp Lâm Phong rồi, rốt cuộc anh có tài cán gì mà đến người siêu giàu ở tỉnh Đông Hải như Tưởng Kỳ, cũng tâm phục khẩu phục anh ta chứ?
Đồng thời, trong lòng Vương Hồng Lăng cũng cảm thấy vui vẻ một cách lạ lùng, cô ta không khỏi thầm thấy mừng, quả nhiên người đàn ông mình thích không phải hạng tầm thường.
“Đừng mà, chủ tịch Tưởng, tôi sai rồi, xin lỗi, tôi không biết sếp Lâm có địa vị cao trong tập đoàn! Nếu như tôi biết thì tôi sẽ không làm như vậy đâu...” Cao Tư Thái nói, gương mặt ông ta có vẻ rất đau khổ.
“Dạ đúng, sếp Lâm, tôi biết sai rồi, anh đừng phạt chúng tôi mà!” Dương Lệ cũng vội vàng cầu xin, gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Mặc dù bọn họ là thành phần tinh anh trong xã hội, nhưng nếu so với Tưởng Kỳ, thì không biết kém hơn ông ta bao nhiêu bậc, chỉ một câu nói của ông ta là đã có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ rồi, khiến cho bọn họ mất đi địa vị và tiền bạc hiện có.
“Không biết thì có thể vu oan giá họa sao?” Lâm Phong nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi không có địa vị cao trong tập đoàn, thì hai người có thể tùy tiện đối xử với người ngoài như vậy à? Khu vực trọng điểm về phim ảnh là để quay phim, để cho khách đến tham quan, chứ không phải nơi để hai người diễu võ dương oai.
Khu vực trọng điểm về phim ảnh trong thành Thế Giới, được mình bỏ tiền thật bạc thật ra xây, sao có thể để cho đám bọn chúng cáo mượn oai hùm, diễu võ dương oai được?
“Hai người đi xuống phòng nghiệp vụ báo cáo, bắt đầu lại từ vị trí thực tập sinh, hoặc là, lập tức đi khỏi tập đoàn, tôi đảm bảo, hai người không thể nào tiếp tục lăn lộn trong giới phim ảnh ở Long Quốc được nữa!” Tưởng Kỳ nói bằng giọng lạnh lùng.
“Tôi...” Gương mặt Cao Tư Thái lộ ra vẻ đau khổ tột cùng, cảm thấy tương lai của mình đã hỏng bét rồi!
“Chủ tịch Tưởng, sếp Lâm, xin cho tôi một cơ hội phục vụ tập đoàn, tôi làm đạo diễn chuyên nghiệp lắm, tôi quay phim rất là chuyên nghiệp!” Cao Tư Thái khom eo cầu xin.
“Lẽ nào trong cả giới phim ảnh chỉ có một mình ông biết làm đạo diễn, biết quay phim? Ông biết quay phim gì?” Tưởng Kỳ cười lạnh, đúng là tự cho mình là đúng.
“Tôi, tôi có thể quay cảnh quỳ!” Cao Tư Thái nói với vẻ nịnh nọt.
Sau khi nói dứt lời, một tiếng bịch vang lên, Cao Tư Thái cười bồi, đột ngột quỳ sụp xuống trên mặt đất.
“Sếp Lâm, cầu xin anh, xin anh cho tôi một cơ hội nữa đi! Tôi quay phim chuyên nghiệp thật đấy!” Cao Tư Thái uốn gối cầu xin một cách thành khẩn.