Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:56:59
Lượt xem: 15
Chương 42: Sa thải ngay tại chỗ
“Phương Bình, bỏ đi, giữ lại chút thể diện cho người ta.” Lý Lan ra vẻ đắc ý, liếc mắt nhìn Trương Thiên Thiên: “Thiên Thiên à, tớ cảm thấy cậu rất cần đổi một đối tượng khác đấy...”
“Hạng đàn ông này vốn dĩ là thứ vô tích sự, ăn bám phụ nữ, không có bản lĩnh, còn thích khoác lác ở bên ngoài nữa, sớm muộn gì cũng làm cậu bẽ mặt thôi!” Lý Lan nói.
“Chứ còn gì nữa, theo bác thấy, ngoài việc ra ngoài làm cháu mất mặt, cậu ta chẳng được cái tích sự gì!” Lý Chấn nói năng chẳng hề nể nang gì, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý.
Vợ chồng Trương Tú Phong còn muốn khoe khoang năng lực của con gái Trương Thiên Thiên nữa không? Chỉ riêng phương diện con rể này, nhà họ đã đủ đè c.h.ế.t cả nhà đó rồi!
Hai vợ chồng Trương Tú Phong muốn phản bác mà không thể nói lại được gì, chỉ dùng ánh mắt căm giận nhìn Lâm Phong.
Bíp!
Đúng lúc này, một chiếc Maserati trông rất nổi bật đột ngột chạy tới, tiếng còi xe vang lên, cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên với khí độ phi phàm liếc mắt nhìn về phía Lâm Phong, sau đó ông ta nở nụ cười, bước xuống xe.
Lâm Phong thấy người này có vẻ khá quen. Anh nhớ ra rồi, đây là Tưởng Kỳ, hồi trưa họ mới gặp nhau.
Phương Bình vừa nhìn thấy Tưởng Kỳ bước ra khỏi xe Maserati đã vui mừng rạng rỡ ra mặt, không ngừng vẫy tay.
TBC
“Sao thế? Phương Bình, người lái chiếc siêu xe kia là bạn của con à?” Lý Chấn hỏi.
Phương Bình gật đầu lia lịa, tươi cười rạng rỡ nghênh đón người mới tới.
“Ông Trương, bà Lư, nhìn thấy chưa, bạn bè của con rể tôi toàn lái mấy dòng xe đẳng cấp này thôi.” Lý Chấn đắc ý nói: “Sau này đừng lôi chiếc BMW 5 của con gái hai người ra khè nhau nữa nha, có đáng là gì đâu chứ?”
Lư Nhã Huệ và Trương Tú Phong ủ rũ, lần này họ còn định khoe con gái để so bì với nhà Lý Chấn, thế mà bị đánh bại đến mức không còn chỗ nào ngóc đầu dậy được.
Đều tại Lâm Phong không ra gì này!
Hai vợ chồng nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt rất khó chịu.
“Tổng giám đốc Tưởng, sao anh lại tới đây? Anh đến xem xét dự án nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển đúng không ạ?” Phương Bình cười tươi như hoa rồi đến gần Tưởng Kỳ.
Tưởng Kỳ nhíu mày, đánh giá Phương Bình một lượt, có vẻ ngờ vực: “Cậu là ai?”
“Tổng giám đốc Tưởng, anh không nhận ra em à? Lúc trước trong cuộc họp của tổng công ty, anh còn khen ngợị em nữa đó.” Phương Bình vội vàng giới thiệu: “Em là quản lý của chi chánh trên đường Tân Hải - Phương Bình, Tiểu Phương đấy ạ.”
“Văn phòng trên đường Tân Hải? Tiểu Phương?” Tưởng Kỳ khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ.
Công ty bất động sản Hải Dương đặt mấy chục chi nhánh văn phòng ở khu Thành Bắc, mấy chục quản lý chi nhánh, làm sao mà ông nhớ nổi.
“Ồ? Tiểu Phương đúng không?” Tưởng Kỳ khẽ cười và hỏi lại.
“Tổng giám đốc Tưởng, vừa vặn em mới cùng người thân đến chỗ này xem nhà cửa! Anh nể mặt ăn cùng gia đình em một bữa cơm không ạ?” Phương Bình cười.
“Tôi còn có việc.” Tưởng Kỳ nghiêm túc đáp.
“À vâng, anh cứ làm việc đi ạ!” Phương Bình nở nụ cười nịnh nọt.
Tưởng Kỳ đi về phía Lâm Phong, trên gương mặt dần dần hiện ra nét cười.
“À, xin giới thiệu cùng mọi người, đây là tổng giám đốc của tổng công ty bất động sản Hải Dương - Anh Tưởng.” Phương Bình phấn khởi, chủ động lên tiếng giới thiệu, “Anh Tưởng là nhân vật lớn, giá trị con người lên đến cả trăm triệu đấy!”
“Chào tổng giám đốc Tưởng, chúng tôi đã nghe đến danh tiếng của anh từ lâu! Hân hạnh, hân hạnh!” Lý Chấn tươi cười chào hỏi, lão ta đưa tay ra để chuẩn bị bắt tay với Tưởng Kỳ.
Sắc mặt Tưởng Kỳ lập tức lạnh đi, ngó lơ bàn tay đã đưa ra của Lý Chấn.
Đùa gì thế, ai quen ai biết đâu, thượng vàng hạ cám gì cũng đòi bắt tay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-42.html.]
Lý Chấn lúng túng, cười cười, giả bộ dùng tay lau mồ hôi.
Phương Bình liếc mắt nhìn Lâm Phong, cười lạnh một tiếng rồi nói: “À phải rồi, tổng giám đốc Tưởng, hôm nay có kẻ tự nhận là quen biết anh, trước mặt em mà tên này còn dám giả bộ rất thân thiết với anh! Chính là thằng nhãi này đây nè, nó dám bảo anh sẽ đích thân tới làm thủ tục mua nhà cho nó, làm chân chạy vặt cho nó. Không thèm nghĩ xem, nó là cái thá gì chứ?”
Phương Bình lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong: “Lâm Phong à, đây là tổng giám đốc của công ty chúng tôi đấy, một thằng nhà quê như cậu cũng dám nói mình rất thân thiết với tổng giám đốc Tưởng à? Dám khoác lác là anh Tưởng sẽ làm chân chạy vặt cho cậu nữa chứ? Đúng là không tự biết bản thân mình đứng ở đâu!”
“Với một thằng vô dụng như cậu ấy, mấy câu cụa nói trước đó là đang sỉ nhục tổng giám đốc Tưởng của chúng tôi. Bây giờ cậu xin lỗi anh Tưởng đi, ngay, luôn và lập tức!” Phương Bình càng nói càng hăng tiết, cố gắng lấy lòng Tưởng Kỳ.
Sắc mặt Tưởng Kỳ trở nên vô cùng khó coi, nhất thời không biết mình nên chào hỏi Lâm Phong thế nào.
Vì nhìn thấy một khách hàng cực kỳ béo bở như Lâm Phong có mặt ở đây nên khi vừa xuống xe, ông ấy đã muốn chào hỏi, tạo dựng quan hệ tốt với thần tài, xem xem liệu có thể làm bạn được hay không.
Nào ngờ giữa chừng lọt đâu ra một tên Phương Bình khiến bây giờ ông ấy không biết nên ăn nói với Lâm Phong thế nào.
Tiên sư nó chứ, sếp Lâm mà là một thằng vô dụng? Anh là thần tài đấy, vất bừa một cái thẻ ngân hàng nào đó ra thôi là bên trong cũng có số dư hơn hai tỷ rồi, thế mà dám gọi anh ấy là thằng vô dụng?
Phương Bình thấy sắc mặt Tưởng Kỳ xanh lét như bèo lục bình, lập tức đắc ý hẳn: “Lâm Phong, thằng bám váy đàn bà kia, sao cậu không nói năng gì? Trước kia cậu còn dám bốc phét về tổng giám đốc Tưởng của bọn tôi cơ mà, bây giờ gặp phải người thật việc thật, sợ sun vòi rồi nhỉ? Tôi nói cho cậu biết nhé, giám đốc Tưởng giận rồi đấy, cậu còn không chịu ngoan ngoãn xin lỗi đi?”
Gân xanh trên trán Tưởng Kỳ nổi rõ hết lên, tiên sư cha nó, dám đắc tội cả thần tài như Lâm Phong à? Có gánh nổi cơn giận của nhân vật này không?
“Câm ngay cho tôi!” Tưởng Kỳ quắc mắt, quát Phương Bình một tiếng.
“Tổng giám đốc Tưởng, anh...?” Phương Bình bị quát mà mơ hồ, hắn không hiểu tình huống gì đang xảy ra, nhưng không dám truy hỏi tổng giám đốc Tưởng, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Sếp Lâm, chào anh.” Tưởng Kỳ nở nụ cười, chào hỏi với Lâm Phong.
“Chào anh.” Lâm Phong khẽ gật đầu.
Sao một nhân vật tầm cỡ như anh Tưởng lại gọi thứ vô dụng này là sếp Lâm, họ có nghe nhầm không vậy?
Trong thoáng chốc, sắc mặt của Lý Chấn và Phương Bình trắng bệch rồi đỏ bừng, không ngờ Lâm Phong thật sự quen biết với Tưởng Kỳ.
“Sếp Lâm, Phương Bình này chỉ là một quản lý quèn ở chi nhánh của chúng tôi, không hiểu quy tắc lắm! Anh đừng quá để bụng, tôi sẽ xử lý cậu ta ngay.” Tưởng Kỳ nghiêm mặt.
Lâm Phong thản nhiên nói: “Tố chất nhân viên của quý công ty, thật đáng lo ngại.”
Mặt mũi Tưởng Kỳ xanh mét, trong lòng bắt đầu thấy hoảng sợ.
Xem ra sếp Lâm nổi giận thật rồi! Đây mới là nhân vật có giá trị con người tệ nhất cũng phải mấy tỷ nhân dân tệ này! Tuy rằng giá trị con người của ông ấy đạt tới trăm triệu nhưng không thể đắc tội nổi, Lâm Phong chỉ vung tay một cái thôi, ông ấy đã khó sống rồi.
Lần trước đã lo lắng đắc tội với sếp Lâm, sợ hậu quả khôn lường mới phải đến tận nơi nhận tội.
“Sếp Lâm, ngại quá, đây chỉ là một sự cố thôi, anh đừng vì điều này mà có cái nhìn phiến diện nhé, nhân viên của công ty bất động sản Hải Dương chúng tôi đều có tố chất rất tốt.” Tưởng Kỳ nói mà trên trán đã bắt đầu rịn mồ hôi.
“Tổng giám đốc Tưởng, sao anh phải khách sáo với cái thằng vô dụng này thế?” Phương Bình tỏ ra ngờ vực, hắn ta nghĩ mãi mà không hiểu, hạng người bám váy vợ như Lâm Phong có tư cách gì để tổng giám đốc Tưởng phải áy náy xin lỗi.
“Phương Bình, kể từ giờ trở đi, cậu không cần gọi tôi là tổng giám đốc Tưởng nữa.” Tưởng Kỳ nhìn Phương Bình rất lạnh nhạt: “Tố chất của cậu vô cùng đáng lo ngại! Cậu đang bôi xấu danh tiếng của toàn công ty.”
“Bây giờ tôi chính thức thông báo với cậu, cậu đã bị sa thải ngay tại chỗ! Từ giờ phút này trở đi, cậu không cần tới chi nhánh để làm việc nữa. Tôi sẽ gọi điện thoại cho thư ký, gạch tên cậu ra khỏi danh sách quản lý của công ty.” Tưởng Kỳ đanh giọng nói.
“Chuyện gì thế này! Tổng giám đốc Tưởng? Tôi làm sai chuyện gì chứ!” Phương Bình hoang mang, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Tưởng Kỳ liếc nhìn Phương Bình bằng ánh mắt lạnh lẽo, nghiêm giọng: “Khỏi cần phí lời với tôi! Cậu đã bị sa thải rồi. Cậu là quản lý của chi nhánh, chắc hẳn tổng công ty cho phép cậu sử dụng một chiếc Audi A8 đúng không? Bây giờ cậu giao chìa khóa ra đây.”
“Tôi còn nhớ rằng, công ty đã cho cậu quyền sử dụng một căn hộ ở Thủy Nguyên Hoa Uyển nữa. Bây giờ cậu trả lại chìa khóa cho tôi ngay.”