Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-08-05 23:03:41
Lượt xem: 16
Chương 67: Khai cuộc
Nửa tiếng sau.
Trong căn biệt thự lộng lẫy xa hoa ở chính giữa khu Tuyết Long, Lâm Phong đứng chắp tay dựa vào lan can ở ban công tầng ba, ngắm nhìn dòng nước gợn sóng nhấp nhô của con sông Thanh Vân, bên kia sông là khu trung tâm thành phố sầm uất vô cùng của thành phố, từng tòa nhà cao chót vót xếp sát nhau, đèn đóm sáng rực.
Phong cảnh nơi này quả thật rất đẹp, nhìn từ trên cao xuống là có thể thu hết cả thành phố Thanh Vân vào trong tầm mắt.
Lâm Phong xem như rất hài lòng với khu biệt thự này.
Một căn biệt thự ở đây có diện tích hơn một ngàn mét vuông, gồm cả khuôn viên rộng lớn, bể bơi, và gara. Vào trong là phòng khách rộng lớn, dọc hành lang là mười mấy căn phòng ngủ, cộng thêm từng tầng cầu thang ngoằn ngoèo uốn lượn, cả gian nhà toát lên khí thế sang trọng.
Phong cách trang trí cũng theo kiểu cổ kính, vật dụng trong nhà toàn được làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê, cùng với các món đồ hàng hiệu thời thượng đẳng cấp hàng đầu thế giới, thoạt nhìn vô cùng xa hoa.
Anh bỏ ra hai trăm tám mươi triệu ra để mua, đây quả thật là biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Thanh Vân.
Cốc cốc.
Lúc này, Tưởng Kỳ gõ cửa, ông ta bước vào đi đến trước mặt Lâm Phong.
Tưởng Kỳ khom người nói: "Sếp Lâm, giấy tờ của căn biệt thự này đã được xử lý xong xuôi. Khu biệt thự Tuyết Long được quản lý rất nghiêm ngặt, các biện pháp an ninh cũng thuộc hàng bậc nhất ở tỉnh Đông Hải, tài liệu về thân phận của cậu sẽ được bảo mật tuyệt đối."
Nói xong Tưởng Kỳ cầm một xấp tài liệu dày cộm đặt lên chiếc bàn trà bằng gỗ lim ở bên cạnh.
Lâm Phong ngồi lên ghế dựa rồi nói một cách thờ ơ: "Làm tốt lắm, ngồi xuống uống trà đi."
"Cảm ơn sếp Lâm." Tưởng Kỳ lấy một tách trà ra, hai tay ôm lấy thân tách, vẫn giữ nguyên vẻ khom lưng như cũ, không dám ngồi xuống.
Lâm Phong nhìn Tưởng Kỳ một chốc rồi nói rất hờ hững: "Tôi muốn anh nắm quyền tập đoàn bất động sản, đá nhà họ Tôn ra khỏi công ty, anh cần bao nhiêu tài nguyên?"
Lâm Phong đã suy nghĩ về vấn đề này rồi, công ty bất động sản Hải Dương là công ty lớn nhất trong giới bất động sản ở thành Bắc, nếu so ra ở trong thành phố tỉnh lỵ như Thanh Vân, quy mô của công ty này không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Với thế gia trăm năm sở hữu tập đoàn mười tỷ cỡ như nhà họ Tôn, nó cũng là một túi tiền không lớn không nhỏ, nếu Tưởng Kỳ muốn thuận lợi lên nắm quyền được, vậy thì phải ăn mòn từng bước vào, như thế nhà họ Tôn sẽ rất khó chịu.
Anh đã quyết định, trước tiên phải đóng cây đinh Tưởng Kỳ này vào nhà họ Tôn.
Tưởng Kỳ thoáng cái đã đổi sang vẻ kinh ngạc vô cùng, trong mắt khó che được sự vui sướng, bàn tay đang cầm tách trà cũng run lên.
Thông tin Sếp Lâm vừa nói ra lớn lao quá! Nội tâm Tưởng Kỳ kích động không thôi, ông ta không ngờ Sếp Lâm lại khí phách như thế, nói một không hai, bảo muốn đánh nhà họ Tôn, thế là quả quyết sắp xếp khai cuộc ngay, không hề dây dưa dài dòng, đây mới là người làm đại sự.
Suy xét hồi lâu, Tưởng Kỳ nghiêm mặt nói: "Tất cả phương diện ở tập đoàn bất động sản Hải Dương đều do tôi xử lý, mỗi một cổ đông lớn nhỏ đầu tư vào cũng đều do một tay tôi huy động đến, bọn họ đều là bạn bè trong vòng xã giao của tôi. Nhà họ Tôn chỉ để ý đến việc định kỳ lấy tiền, Tôn Hằng là người phụ trách sản nghiệp này nhưng cũng chỉ giao lại cho một gã vô tích sự con cháu nhà họ Tôn làm tổng giám đốc để giám sát tôi. Tôi quả thật có thể đá nhà họ Tôn ra khỏi hội đồng quản trị một cách dễ dàng, nhưng không thể giải quyết hậu quả sau này..."
"Vậy anh cần bao nhiêu vốn?" Lâm Phong nói rất dửng dưng.
Tưởng Kỳ suy nghĩ hồi lâu mới nói rất dứt khoát: "Chỉ cần một tỷ tiền vốn là đủ! Tôi sẽ loại bỏ sạch người được nhà họ Tôn sắp xếp ở trong công ty, nắm toàn quyền ở hoạt động, chặt đứt sự khống chế của nhà họ Tôn với tập đoàn bất động sản Hải Dương!"
"Tôi cho anh hai tỷ." Lâm Phong vẫn vẻ không quan tâm lắm, anh ném một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: "Mật khẩu của tấm thẻ này anh biết rồi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-67.html.]
Đây chính là tấm thẻ Lâm Phong dùng để mua nhà ở Thủy Nguyên Hoa Uyển.
Tưởng Kỳ siết nắm đ.ấ.m lại, trịnh trọng nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, sau đó ông ta gập người xuống: "Sếp Lâm, tôi chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng!"
"Cứ mạnh dạn thẳng tay đi, đừng sợ thủ đoạn trả thù sau này của nhà họ Tôn." Lâm Phong nói rất hờ hững.
Ánh mắt của Tưởng Kỳ lóe sáng lên, với ông ta mà nói, chỉ cần sau lưng có sếp Lâm làm chỗ dựa để gánh giúp thủ đoạn trả thù của nhà họ Tôn, anh tự tin dựa vào năng lực làm việc của mình là có thể chắc chắn nắm trọn công ty bất động sản Hải Dương dễ như ăn cháo, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước đ.â.m nhà họ Tôn một nhát trên thương trường.
"Sếp Lâm, tôi đảm bảo trong vòng một tuần tập đoàn bất động sản Hải Dương sẽ đổi chủ! Tương lai, tôi sẽ quản lý phần sản nghiệp ở Thành Bắc này cho cậu thật tốt." Tưởng Kỳ nói rất nghiêm túc.
Lâm Phong cười bảo: "Một tập đoàn bất động sản Hải Dương nho nhỏ vẫn còn kém xa lắm. Anh là người hiểu rõ về tình hình hoạt động của sản nghiệp nhà họ Tôn nhất, tôi sẽ dìu anh lên đỉnh cao."
"Sếp Lâm... Cảm ơn sếp Lâm đã cho cơ hội!" Tưởng Kỳ lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt phấn khởi, sao ông ta không hiểu ý của Lâm Phong cho được.
Ý của sếp Lâm không chỉ đơn giản là diệt trừ Tôn Hằng, mà là nuốt trọn cả tập đoàn bất động sản Hải Dương của nhà họ Tôn đáng tởm kia.
Đúng thế! Ý của anh chính là muốn nuốt trọn cả nhà họ Tôn! Khí phách lớn đến thế, e là tìm khắp thành phố Thanh Vân cũng không ra người thứ hai!
Tuy không rõ sau lưng Lâm Phong có thế lực gì, nhưng Tưởng Kỳ tin tưởng vị sếp Lâm tuổi trẻ trước mắt này, chỉ dựa vào phong thái coi thường nhà họ Tôn của anh thôi đã biết chắc anh là một nhân vật mạnh mẽ không tài nào tưởng tượng nổi!
Tưởng Kỳ thở dài một hơi, tâm tình như đang bay trên mây, cảm xúc mãnh liệt dâng trào, oán hận tích tụ nhiều năm với nhà họ Tôn, bây giờ đã bắt đầu được trả thù rồi...
TBC
Đây là chuyện trước đây ông ta hoàn toàn không dám tưởng tượng, ông ta nào dám đối chọi với con quái vật khổng lồ như nhà họ Tôn?
Phải biết rằng, nhà họ Tôn là một trong ba gia tộc lớn nhất thành phố Thanh Vân, là biểu tượng tượng trưng cho quyền thế giàu sang.
Tôn, Vương, Chu, nếu nói đây là ba gia tộc lớn ở thành phố Thanh Vân, thì chẳng bằng bảo đó là ba gia tộc hàng đầu ở tỉnh Đông Hải.
Ba gia tộc này đều là thế gia trăm năm, gốc rễ vững chắc, thế lực cũng trải rộng trên khắp tỉnh Đông Hải, không chỉ nắm quyền cực lớn ở trong thành phố Thanh Vân, mà cho dù đến bất cứ thành phố nào trên đất tỉnh Đông Hải này, họ cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn lo.
Đây cũng là sự khác nhau giữa ba gia tộc lớn này với các gia tộc hạng hai như nhà họ Trương, Tần ở thành phố Thanh Vân, gia tộc hạng hai chỉ có sức ảnh hưởng giới hạn trong thành phố Thanh Vân, đến những nơi khác thì họ không có tiếng nói là bao.
Hơn nữa mọi người đều biết, từ đời Minh đến nay đã qua mấy trăm năm, thành phố Thanh Vân không biết đã đào thải bao nhiêu thế gia hạng hai, nhưng chỉ có ba gia tộc lớn này là vẫn đứng sừng sững không ngã, có thể nói đã là đại thụ cắm rễ sâu vào lòng đất. Các đời con cháu của ba gia tộc lớn liên tục xuất hiện anh tài, trời sinh đã nằm ở vạch đích. Từ chính trị, thương nghiệp, quân đội, thế giới ngầm, tất cả đều có quan hệ chồng chéo rất phức tạp, đồng thời cũng nắm giữ tài sản rất lớn.
Vì thế có thể thấy được, đây mới thực sự là nguyên nhân họ được xưng là thế gia quyền thế, hoàn toàn không phải dạng gia tộc chó mèo nào đó bỗng phát tài rồi phất lên.
"Sếp Lâm, khi trở lại tôi sẽ soạn tất cả những thứ tôi biết về tình hình phân bố và mọi sản nghiệp trong bóng tối của nhà họ Tôn ra thành văn bản rồi giao cho cậu." Tưởng Kỳ nghiêm túc nói: "Còn có các thế lực chống sau của mỗi một người nắm thực quyền trong nhà họ Tôn nữa, tôi đã tiếp xúc qua hết, coi như cũng có chút hiểu biết."
Lâm Phong uống một hớp rồi gật đầu, sau đó nói rất hờ hững: "Anh về trước đi, có chuyện gì sau này tới hẳn báo cáo."
"Vâng!" Tưởng Kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, ông ta ôm theo tâm trạng kích động mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được lui ra khỏi biệt thự xa hoa của Lâm Phong.
Đợi đến khi Tưởng Kỳ đi rồi, Lâm Phong châm một điếu thuốc lên rồi nhìn về khu trung tâm thành phố Thanh Vân rực rỡ kia, ánh mắt dần trở nên thâm sâu.
Hạt giống Tưởng Kỳ này đã được chôn xuống, còn lại phải xem tạo hóa của bản thân ông ta sẽ phát triển đến mức nào...