Ở Show Sinh Tồn Vừa Vả Mặt Cặn Bã Vừa Tiện Thể Yêu Đương - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:33:59
Lượt xem: 177
10
Buổi tối, dưới sự dẫn dắt của Phỉ Hoa, chúng tôi tìm được nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Dù sao đây cũng là đảo hoang.
Vì vậy, Phỉ Hoa yêu cầu ba chàng trai, từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau, thay phiên nhau canh gác, tránh để thú hoang tiếp cận.
Người canh gác đầu tiên là Phỉ Hoa.
Tôi thấy anh chọn một điểm cao, mang theo vài trái cây, tôi định lên đó khoe tình cảm với anh.
Kết quả là Thẩm Nguyệt đã nhanh chân hơn tôi.
Tôi muốn chạy đến đuổi cô ta đi, nhưng lại bị đạo diễn kéo lại: "Tiền Tiền, vì hiệu ứng chương trình, mong cô hãy nhẫn nhịn một chút."
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt đạo diễn, tôi đã hiểu ra.
Chuyện tình tay ba đầy drama luôn là món ăn yêu thích của dân mạng.
"Được thôi."
Tôi tốt bụng nhắc đạo diễn.
"Nhưng có lẽ thực tế sẽ khiến ông thất vọng."
Rõ ràng đạo diễn không nghe thấy, ông ta háo hức nhìn chằm chằm vào màn hình livestream.
Thẩm Nguyệt bước đến bên cạnh Phỉ Hoa.
Phỉ Hoa liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đầu đi.
Anh không nói gì.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh anh.
Gió đêm mát rượi.
Cơn gió khẽ thổi bay chiếc váy trắng của cô ta, làm lay động mấy sợi tóc trên trán anh.
Nam thanh nữ tú, không thể phủ nhận, cảnh tượng này có phần đẹp mắt.
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Nguyệt vang lên.
"Phỉ Thiên vương, anh có biết không? Chính vì anh mà em mới bước chân vào giới giải trí..."
Đây là một câu chuyện rất cũ rích, đại khái là cô ta từng mắc một căn bệnh nặng, nghĩ rằng mình sắp chết, nhưng trong một lần tình cờ nghe được giọng hát của Phỉ Hoa, giọng hát của anh đã mang đến cho cô ta sức mạnh vô hạn, giúp cô ta chiến thắng bệnh tật, tạo ra kỳ tích y học.
"Phỉ Thiên vương, được tham gia chương trình cùng anh, em thật sự rất vui..."
Thẩm Nguyệt cứ thế nói liên tục suốt hai mươi phút.
Cuối cùng, Phỉ Hoa cũng ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta cũng nhìn lại anh.
Đây là lần đầu tiên hai người họ chạm mắt nhau.
Thẩm Nguyệt ánh mắt đầy tình cảm.
Phỉ Hoa thì...
Anh giơ tay lên, tháo chiếc tai nghe Bluetooth không dây ra khỏi tai.
"Xin lỗi, vừa nãy cô có nói gì không?"
"..."
Thẩm Nguyệt khó khăn nói: "Ha ha, Phỉ Thiên vương, vậy để em nói lại lần nữa nhé..."
Phỉ Hoa lại đeo tai nghe vào tai.
"Ừ, cô cứ nói đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/o-show-sinh-ton-vua-va-mat-can-ba-vua-tien-the-yeu-duong/chuong-7.html.]
Thẩm Nguyệt không thể chịu nổi nữa, nước mắt chảy đầy mặt, lao đi trong cơn tức giận.
Tôi cười đến mức ngã nghiêng.
Chạy đến bên cạnh Phỉ Hoa.
Vừa định ngồi xuống, anh đã đứng lên.
Anh đưa tay lên ôm lấy mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào tôi.
"Em thấy màn trình diễn đó có hay không?"
Tôi chớp mắt: "Tất nhiên rồi!"
Anh cúi xuống, khẽ cắn vào môi tôi một cái.
"Đó là hình phạt cho em."
Tim tôi đập nhanh đột ngột: "Anh không đeo tai nghe à?"
"Điện thoại của anh bị thu rồi."
Tôi lại bật cười.
"Ha ha ha, Phỉ Thiên vương thật là ranh mãnh!"
Tôi cười khựng lại.
"Nhưng, em rất thích. Em có thể hôn anh không, như một phần thưởng cho anh?"
Phỉ Hoa mím môi.
Tôi nghĩ anh sẽ từ chối.
Nhưng anh khàn giọng nói: "Tiền Tiền, sau này những chuyện như vậy không cần phải xin phép anh."
Vừa đúng ý tôi!
Tôi thích những chàng trai tốt mà tôi có thể "ăn hiếp" tùy thích!
Thế là tôi không ngần ngại gì nữa!
Đôi môi mềm mại của tôi lập tức chạm vào anh.
Cứ thế hôn suốt năm phút!
11
Phỉ Hoa vẫn còn phải canh gác, nên tôi quay về trước.
Trên đường trở về, tôi nghe thấy tiếng cãi vã từ bụi rậm, là của Thẩm Minh và Thẩm Nguyệt.
"Thẩm Minh, anh có ý gì? Anh vẫn thích Thẩm Tiền Tiền đúng không?"
"Thẩm Nguyệt, em đừng làm loạn lên nữa được không? Chẳng phải em cũng chạy đến tìm Phỉ Hoa sao?"
"Tôi tìm anh ấy thì sao? Thẩm Minh, tôi đồng ý quen anh, là anh trèo cao đấy! Nếu không, làm sao anh có thể tham gia chương trình này?"
"Thôi được rồi, Thẩm Nguyệt, coi như anh sai..."
"Tôi không quan tâm, anh phải nói cho tôi biết, anh có còn thích Thẩm Tiền Tiền không?"
Nghe đến đây, tôi không thể nhịn nổi nữa.
Tên cặn bã này.
Dám làm trợ lý của tôi đau khổ, còn dám nghĩ vớ vẩn về tôi?
Tôi là người phụ nữ của Thiên vương, anh ta tưởng anh ta là ai?
Tôi xoay người, kéo tung bụi rậm ra.