Oán Sát - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-23 20:36:29
Lượt xem: 5,942
Sau khi yến tiệc kết thúc, cả nhóm lại rủ nhau đi uống rượu hoa.
"Haha, nghe nói ở Thúy Yên Lâu mới có một mỹ nhân tuyệt sắc."
"Cái eo thon thả ấy, nếu được thử một lần, mùi vị ắt hẳn… Hahaha…"
Vừa đi, bọn họ vừa nói những lời bỡn cợt.
Vừa đi được nửa đường, có một giọng nói trong trẻo gọi họ: "Công tử, vị công tử mặc áo trắng đeo túi thơm màu hồng, xin dừng bước."
Trong đám người chỉ có Triệu Tông Bảo mặc áo trắng và đeo túi thơm màu hồng.
"Công tử, ngài ấn đường u ám, sau tai có vết đỏ hình trăng khuyết, nhà ngài có oán quỷ."
"Trên người ngài mùi tử thi nồng nặc, nghĩ chắc là thường xuyên tiếp xúc thân mật mới bị nhiễm, xem ra oán quỷ không phải phu nhân thì cũng là thiếp thất."
2.
Triệu Tông Bảo và đoàn tùy tùng cười ngả nghiêng, như nghe thấy chuyện cười lớn.
Tiểu đạo sĩ tự xưng Thanh Nguyệt, vừa từ Thượng Ốc Sơn xuống.
Người này tính cách ngay thẳng, bị người ta cười cợt cũng không giận:
"Oán quỷ đã bên cạnh công tử ba năm rồi, cũng là giới hạn của cô ta, xem ra gần đây cô ta ngày càng thích chải chuốt trước gương."
"Oán quỷ cần có người nuôi dưỡng, người này có phải rất thích quấn quýt công tử, không rời xa ngài? Mỗi lần thân mật xong, công tử đều mệt mỏi, hai chân mềm nhũn."
Lời này khiến Triệu Tông Bảo sững sờ.
Quả thật, trước khi thành thân, thân thể hắn cường tráng, bảy nữ nguyệt ngự không dùng hết, nhưng ba nữ nguyệt ngữ vẫn đủ sức.
Sau khi thành thân, tuy không thường mắc bệnh nặng, nhưng bệnh nhẹ thì liên miên, hơn nữa phu nhân rất yêu thương thể xác của hắn.
Có lần ở thanh lâu, hắn uống chút Ngũ Thạch Tán, không kiềm chế được sức lực, khiến kỹ nữ không chịu nổi, cào vài vết lên lưng, cô ta nhìn thấy xót xa đến mức suýt khóc.
"Muốn khóc, nhưng lại khóc không ra, quỷ thì không thể có nước mắt."
Triệu Tông Bảo chợt hoảng loạn, nhưng lại sĩ diện, không muốn thừa nhận: "Ngày nay thế đạo suy đồi, loại người nào cũng dám giả danh đạo trưởng Thượng Ốc Sơn."
"Gia hôm nay có bạc trong túi là để dành cho cô nương ở Thúy Yên Lâu, chẳng lẽ đạo trưởng cũng có tài như kỹ nữ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/oan-sat/chuong-2.html.]
Nói xong, mọi người cùng cười rộ lên.
"Ta có chút nước lá đào, nếu công tử không tin lời bần đạo nói, thử một lần cũng không sao."
"Nhỏ nước lá đào vào phấn son mà oán quỷ thường dùng, cây đào thuộc tính dương, oán quỷ dùng vào sẽ lộ nguyên hình."
"Chỉ cần dùng, là người hay là quỷ, thử một lần là biết. Ngày mai ta sẽ chờ công tử ở chỗ này."
3.
Nghe lời tiểu đạo sĩ, Triệu Tông Bảo cũng mất hứng đi thanh lâu vui vẻ.
Hắn cầm lấy nước lá đào tiểu đạo sĩ đưa, lòng đầy lo lắng trở về Hầu phủ.
Tối đến, sau khi hầu hạ Triệu Tông Bảo xong, ta vô cùng thoả mãn nằm xuống.
Không ngờ Triệu Tông Bảo không làm xong liền ngủ như mọi khi, mà chăm chú nhìn ta.
"Phu quân, sao lại nhìn thiếp như vậy?"
Triệu Tông Bảo giật mình, giải thích: "Phu nhân gần đây càng ngày càng rạng rỡ, ta không kiềm được mà muốn nhìn thêm mấy lần."
"Nhưng phu quân, sao trông chàng có vẻ căng thẳng vậy?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Đều... đều vì phu nhân quá đỗi quyến rũ."
Có lẽ ánh nến làm hắn hoa mắt, hoặc lời tiểu đạo sĩ đã tạo nên khúc mắc trong lòng hắn, Triệu Tông Bảo chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng của phu nhân có chút quái dị.
Nghĩ đến đây, Triệu Tông Bảo bực mình nói: "Đồ tiện nhân này, hỏi nhiều như vậy làm gì, gia muốn ngủ rồi."
Nói xong hắn quay lưng ngủ.
Trước khi gà gáy, ta mở mắt, nha hoàn thân cận Tiểu Đào mang nước ấm đến cho ta.
Rửa mặt xong, ta phất tay ra hiệu cho hạ nhân lui ra, tự mình ngồi trước gương trang điểm.
Khi vừa thoa lớp phấn đầu tiên, cảm giác bỏng rát ập tới.
Nhìn vào gương đồng, ta thấy phu quân đang đứng ngay sau, trừng trừng nhìn ta.
"Triệu Phương thị, quay đầu lại, để ta xem mặt của nàng."