OMEGA ỐM YẾU CỦA TÔI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-14 11:54:04
Lượt xem: 92
"Chúc mừng."
Cậu chủ nhà họ Lục quả thực rất thích hợp với Cố Phương Châu.
Nghe nói anh ta là một người dịu dàng và kiên nhẫn, có lẽ sau khi ở bên anh ấy, bệnh ho của Cố Phương Châu sẽ khỏi.
Anh xứng đáng được hạnh phúc.
Khi chạy về phía vườn sau, trong lòng tôi không biết mình đang muốn gấp gáp báo tin vui cho anh hay là muốn ôm anh lần cuối.
"Cậu chủ? Cố Phương Châu?"
Lạ ghê, sao lại không thấy anh ấy đâu nữa.
Chợt tôi nghe thấy một cuộc trò chuyện vang lên từ đâu đây.
"Thật là một Omega xuất sắc. Ai nỡ lòng bỏ rơi em ở đây một mình vậy? Có vẻ người khác không biết trân trọng em rồi. Còn anh, anh biết cách trân trọng em. Dựa vào vòng tay anh nào."
"Cút!"
"Tính tình khá là cay đấy, tôi càng thích."
Nếu anh ấy mạnh hơn, trong lúc tôi không có ở đây, liệu anh ấy có để người khác bắt nạt mình không?
Chẳng phải anh rất dũng cảm khi dọa phá sản nhóm bạn của tôi ngày hôm đó sao?
Anh chỉ giả vờ thôi sao?
Tôi thò đầu ra, đang định xông lên bảo vệ Cố Phương Châu thì thấy anh đưa tay ra, đánh ba tên kia một cách tàn nhẫn.
Trông như thể anh dồn hết toàn lực vào từng cú đ.ấ.m vậy.
Một lúc sau, ba tên n.g.u xuẩn ngã xuống đất, cả người đầy vết bầm tím, rên rỉ kêu đâu.
Tôi: Emoji của ông già trên tàu điện ngầm nhìn vào điện thoại di động.
Omega động tý thì ho khan, đau đầu chóng mặt, ngày ngày chỉ có đòi tôi bế đâu rồi?
Quá sốc, tôi đành phải giả vờ mới xuất hiện.
Bởi vì hình như Cố Phương Châu đã phát hiện ra tôi.
Sau khi ho vài tiếng, anh lập tức lao vào vòng tay tôi.
Cơ thể anh không khỏi run rẩy.
8
"Tất cả họ đều bắt nạt anh. Em thấy mà đúng không, chính bọn họ, bọn họ đã lao vào định đánh tập thể anh."
Nói nhảm, đây rõ ràng là dấu vết của lực phản lại lúc anh đánh bọn chúng.
Gian dối cơ đấy.
"Có cái nịt, rõ ràng là cậu đánh thắng bọn tôi."
“Chúng ta cần kiểm tra thương tích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/omega-om-yeu-cua-toi/chuong-5.html.]
Thấy tôi không lên tiếng, Cố Phương Châu ôm tôi chặt hơn, tôi nghĩ nếu tôi không đáp lại, người này sẽ bóp tôi đến c.h.ế.t mất.
"Nói nhảm, Omega của tôi mỏng manh yếu đuối như thế, bị đẩy ngã là ngã xuống ngay lập tức, không hạ đường huyết thì bệnh tim cũng tái phát. Làm sao anh ấy có thể tấn công các anh được? Sao mấy người lại xúm vào bắt nạt một Omega yếu đuối như anh ấy chứ?"
Mở to mắt nói dối nhưng tôi lại tràn đầy tự tin một cách khó hiểu.
Quên chuyện đó đi, đi ra ngoài còn phải phối hợp diễn với cậu chủ nữa.
Mấy Alpha đang nằm trên mặt đất lập tức giận dữ đến mức mắt đỏ bừng lên: "Anh nói dối, cậu ta khỏe hơn chán so với bọn tôi. Những gì anh nhìn thấy bây giờ đều là giả, đều là giả hết đấy."
Trong giọng nói xen lẫn vài tiếng nghẹn ngào.
Hãy nhìn xem, Cố Phương Châu, xem mọi người đối xử với anh ra sao.
"A Từ, anh sợ."
Tôi véo vào eo anh ấy một cái, anh sắp xong rồi.
Nếu việc này cứ tiếp diễn, danh tiếng của anh sẽ bị ảnh hưởng.
"Mấy anh cùng hội cùng thuyền, hùa nhau bắt nạt Omega của tôi, tôi sẽ kiện hết các anh."
"Đừng cho rằng tôi không biết. Các anh thấy anh ấy giàu có nên mới tiếp cận anh ấy, nhưng cậu chủ nhà họ Cố không phải là người các anh có thể đụng vào đâu."
Tôi cố ý nói to để không cho mấy tên đó nói được lời nào nữa.
Nếu tôi tiếp tục nói, tôi buồn cười c.h.ế.t mất, tôi cũng không thể nhịn được.
Thế là thôi, tôi vừa nói xong câu đấy, cả hai bên đều trở nên im lặng.
Tôi sợ Cố Phương Châu lại gây chuyện nên đã ôm anh bỏ chạy.
"Quý Văn Từ, tim em đập nhanh quá."
Anh đặt tay lên trái tim tôi, mỉm cười ngước lên nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể khiến con người ta tan chảy. Ngoài ra còn có mùi thơm của sữa dần lan tỏa trong không khí.
Anh đang thăm dò tình cảm của tôi dành cho anh ấy.
Chỉ là pheromone của anh giống như một bàn tay đang tiến về phía trước một cách e dè ngần ngại, cẩn thận chạm vào mặt tôi, nhưng lại nao núng khi chạm vào.
Tại sao lại như vậy?
Thiết Mộc Lan
Sẽ sớm có một Alpha mới, việc thử kích thích tôi thì có ích gì?
Người nóng như lửa đốt, da tôi như đang bốc cháy.
Đau quá.
Tôi cảm thấy rất chán nản:
"Cố Phương Châu, anh cho rằng em chỉ là một món đồ chơi, không có tình cảm, có thể tùy ý lừa gạt sao?”
"Đôi khi em thật sự không phân biệt được lời nào của anh là nói thật. Anh nói anh thích em, trong chớp mắt anh lại nói anh cũng yêu người khác. Anh nói sức khỏe anh không tốt, anh muốn em ở bên anh. Em tin anh, nhưng điều gì đã xảy ra, toàn là lời nói dối anh dựng lên."
Tôi không muốn tranh cãi với Cố Phương Châu, cũng không dùng giọng điệu gay gắt.
Sự khó chịu của người kia có vẻ là thật, anh đột nhiên bật khóc. Nhưng chính tôi lại cảm thấy rất đau khổ.
Cố Phương Châu trầm mặc, có chút kinh ngạc.