Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông nội tôi nổi loạn ở địa phủ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:26:48
Lượt xem: 1,094

Máy đo nhịp tim phát ra tiếng "bíp —", vẽ thành một đường thẳng trên màn hình.

Trong phòng bệnh, mọi người đều im lặng.

Tôi thấy quản lý chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, nhưng nước mắt vẫn không rơi xuống.

"... Coi như là "cười ra nước mắt" nhỉ?" Tôi không chắc chắn hỏi.

Tang lễ của bà nội quản lý không hề có chút bi thương nào, ngược lại là một bầu không khí vui vẻ.

Gia đình quản lý mặc đồ đỏ, gặp ai cũng nói bà nội sẽ đi đoàn tụ với ông nội, vẻ mặt hớn hở khiến tang lễ này không giống tang lễ, mà giống đám cưới hơn.

Khách đến viếng từng người một đều đỏ hoe mắt, nhìn thấy họ vui vẻ như vậy, ai nấy đều ngớ người, chỉ biết khen họ lạc quan, giá mà gia đình nào có người mất cũng nghĩ được như vậy thì tốt biết mấy.

Ngày thứ năm sau khi bà mất, tôi đến viếng, bố của quản lý vừa nhìn thấy tôi đã muốn cúi đầu chào.

“Cậu đúng là ân nhân của cả nhà tôi!”

Tôi nào dám nhận lễ của bậc trưởng bối, vội vàng đỡ ông ấy dậy.

Cha của quản lý nhân cơ hội ôm lấy cánh tay tôi, khẩn cầu: “Thực ra tôi còn một chuyện muốn nhờ. Tiểu Lý… không, Lý đại sư, cậu có thể cho tôi nói chuyện với cha tôi một chút được không?”

“Chuyện này e là hơi khó…” Tôi tỏ vẻ khó xử.

Cha của quản lý vội vàng nhét một nắm bao lì xì vào tay tôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Không không không, không phải chuyện tiền nong!” Tôi trả lại bao lì xì cho ông ấy, “Mà là cụ nhà gần đây hơi bất tiện – Ông ấy đang lái Gundam đi đánh Diêm Vương.”

5.

Tôi mua một loạt đĩa phim hoạt hình như Attack on Titan, Bleach, Gundam, v.v. rồi đốt hết cho ông nội.

Tôi cũng mua nhiều đĩa phim khoa học viễn tưởng linh tinh khác, bảo ông nội xem cái nào thích thì nói với tôi, tôi sẽ vẽ thêm.

Sau khi nhận được đĩa, ông nội cày phim Gundam ba ngày ba đêm, sau đó lái Gundam xông thẳng vào Diêm La Điện, bắt sống Diêm Vương.

Đến đây, Thập Điện Diêm La đã bị bắt sống toàn bộ. Trại quản lý tội phạm chiến tranh Địa phủ mới đã được xây dựng xong, bọn họ sắp phải cải tạo lao động và giáo dục tư tưởng ở đây trong 20 năm, cho đến khi thật sự nhận thức được nguyên tắc cơ bản của nền chuyên chính dân chủ nhân dân mới được thả ra.

Chiến tranh ở Địa phủ tạm thời kết thúc, công dân Địa phủ mới đều hân hoan vui mừng, tự phát gõ chiêng đánh trống treo cờ đỏ trước cửa nhà.

Nhưng ông nội tôi lại buồn phiền.

Ông nói với tôi rằng, sau này còn một trận chiến khó khăn nữa.

Địa phủ không giống như mọi người nghĩ, Diêm Vương là quan lớn nhất. Diêm Vương chỉ là một trong Thập Điện Diêm La, cùng lắm chỉ là quan chức cấp trung.

Họ đã đánh bại Thập Điện Diêm La, sau này còn có Ngũ Phương Quỷ Đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-noi-toi-noi-loan-o-dia-phu/chuong-3.html.]

Khác với mấy tên làm công ăn lương như Thập Điện Diêm La, Ngũ Phương Quỷ Đế giống như hoàng thân quốc thích. Pháp lực cao cường, có người chống lưng.

Cao hơn nữa, Đô Đại Đế thống trị toàn bộ Địa phủ, pháp lực càng thêm thâm sâu khó lường.

Trong cuộc so tài giữa pháp lực và khoa học kỹ thuật này, hiện tại có vẻ như khoa học kỹ thuật đang chiếm ưu thế, nhưng tương lai ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Dưới sự kỳ vọng tha thiết của ông nội, tôi mua giấy bút, bắt đầu vẽ lại.

Mười năm nay, khoa học kỹ thuật của nhân gian tiến bộ vượt bậc, tôi tin rằng với sự hỗ trợ của những công nghệ này, việc xây dựng Địa phủ mới không còn là mơ ước nữa.

Tôi đang vẽ hăng say thì quản lý lại thần thần bí bí tìm đến tôi, nói là được người ta nhờ vả, muốn đến cầu xin ông nội tôi tìm một người ở dưới đó.

“Là bạn của tôi nhờ… Vợ chồng họ muốn nói chuyện với con trai đã mất của mình.”

Quản lý đưa tôi đến một căn biệt thự ở trung tâm thành phố.

Trong phòng khách, tôi gặp một cặp vợ chồng.

Họ ăn mặc sang trọng, dung mạo xuất chúng, nhưng ánh mắt lại vô hồn.

Hai vợ chồng khách sáo mời chúng tôi ngồi xuống, bắt đầu kể câu chuyện về con trai họ.

“Con trai chúng tôi tên Tiểu Minh, đã mất năm năm rồi, lúc mất mới mười tuổi.”

“Nó bị bọn buôn người hại chết. Chính quyền đã điều tra, nói là vì nó không giống những đứa trẻ khác nhút nhát sợ sệt cam chịu, luôn chống đối không nghe lời, tên buôn người đó đã trực tiếp siết cổ nó đến chết, sau đó vứt xác bên đường cao tốc. Xác nó một tuần sau mới được người đi đường phát hiện.”

“Xin anh!” Hai vợ chồng đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, vừa khóc vừa cầu xin: “Anh có thể cho chúng tôi nghe giọng nói của con trai chúng tôi được không? Năm năm nay vợ chồng chúng tôi thật sự chưa từng ngủ ngon một giấc. Tôi biết con trai tôi không thể sống lại, nhưng dù chỉ cho chúng tôi biết nó sống tốt hay không ở dưới đó cũng được! Xin anh…”

Sao tôi có thể để người ta quỳ xuống trước mình chứ?

Thấy họ quỳ xuống, tôi cũng quỳ theo.

Họ thấy tôi quỳ xuống còn muốn dập đầu với tôi, sợ quá tôi vội vàng dập đầu lại với họ mấy cái.

Ba chúng tôi cứ thế dập đầu lia lịa, cuối cùng vẫn là quản lý đứng bên cạnh không nói gì kéo chúng tôi dậy.

“Hai người đừng vội, tôi gọi điện thử xem” Tôi an ủi họ.

Tôi hỏi rõ thông tin của Tiểu Minh, gọi điện cho ông nội nhờ tìm người, ai ngờ ông nội vừa nghe thấy thông tin đã cười.

“Tiểu Minh không cần tìm, bây giờ ta cho nó nghe điện thoại luôn.” Ông nói.

Tôi kinh ngạc: “Ông quen Tiểu Minh ạ? Bây giờ nó sống tốt chứ?”

“Haiz, đứa nhỏ này số khổ, bị bọn buôn người hại chết, Mạnh Bà nói nó có oán khí trong người, không cho nó đầu thai, quân đội Địa phủ mới của chúng ta coi nó như con cháu mà nuôi, đợi oán khí tiêu tan rồi sẽ đưa nó đi đầu thai. Bên ta nhiều đứa trẻ như vậy lắm.”

 

Loading...