Ông sếp mỏ hỗn - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-04-24 23:52:07
Lượt xem: 1,715
Đó là khi tôi nhận ra đời này vốn có người được sinh ra ở La Mã, cũng có người sinh ra làm kiếp ngưu mã (kiếp trâu ngựa)
Khoảng cách giữa La Mã và ngưu mã xa tựa như một dải ngân hà.
Tổ tiên hắn ba đời phú quý, gia đình tôi ba đời bần nông.
Chúng ta chênh lệch như thế thì đến với nhau có được không?
Bên cạnh đó, chúng tôi cũng là quan hệ cấp trên-cấp dưới.
Ở nơi làm việc, tình yêu chốn công sở là một điều cấm kỵ, đối phương còn là ông chủ của mình.
Bất kỳ ông chủ nào cũng sẽ có cảm xúc không đứng đắn với thư ký của mình.
Vì vậy, những lời vừa rồi hắn nói, có phải do bị chập mạch không?
"Cốc cốc!" Có tiếng gõ cửa.
"Thư ký Tô, là tôi."
Giọng nói của Chu Tễ Bạch truyền đến từ sau cánh cửa.
"Vâng... Có chuyện gì sao?"
Giọng hắn trầm thấp: "Chuyển phát nhanh của cô giao nhầm đến chỗ tôi."
Chúng tôi sống cách vách nên cũng hay có những trường hợp giao hàng sai.
Tôi hít một hơi thật sâu và mở cửa.
Hắn đưa cho tôi một hộp các tông:
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Lúc tôi mở nó ra, tôi thấy nó không phải của tôi."
Hắn giải thích, ánh mắt hắn rơi trên mặt tôi, tôi không thể giải thích được cảm xúc trong ánh mắt của hắn là gì.
"Cảm ơn."
Tôi đưa tay ra và nhận lấy, liếc nhìn nội dung trên chiếc hộp, rồi hận không thể chế.t tại chỗ.
Vãi, đây không phải là món đồ chơi mà nhỏ bạn thân mua cho tôi sao...
Sau hôm nay, tôi còn có thể ở lại hành tinh này không đây?
Hãy cho sấm sét giáng xuống đầu tôi đi, tôi nói thật đó.
Tôi đỏ mặt, đẩy Chu Tễ Bạch ra.
"Cảm ơn."
"Chúc ngủ ngon."
Tôi dựa vào tường, cảm giác toàn bộ ý thức của của mình trở nên rối loạn.
Mặt tôi đỏ bừng, mùi nước hoa gỗ thoang thoảng trên quần áo m của Chu Tễ Bạch len lỏi vào mũi tôi.
Rõ ràng là tôi không uống rượu, nhưng lại cảm thấy choáng váng và hơi đau đầu...
Tôi không biết đã mất bao lâu.
Trong lúc ý thức đang rối bời, lại có tiếng gõ cửa.
"Tô Hạ, là tôi."
Tôi hít một hơi thật sâu và mở cửa.
Ngay khi Chu Tễ Bạch vừa nhấc chân dài bước vào nhà, hắn đã dùng tay khoá trái cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-sep-mo-hon/chuong-10.html.]
Hắn ta đến gần, lông mày hắn cau lại trong đêm tối khiến tôi vô thức lùi về sau
Cả người tôi bị hắn vây trong một góc, hai mắt lảo đảo, nhịp tim không khỏi tăng tốc.
"Tại sao em lại mua những thứ đó?"
Hắn cúi xuống nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi..."
Tôi ngượng ngùng xen chút hoảng loạn nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
"Vì bà dì còn chưa tới?"
"Hừ..."
Hơi thở của hắn khẽ lọt vào tai tôi, cổ họng tôi khô khốc, cảm thấy một ham muốn không thể giải thích được bùng cháy trong lòng mình.
"Còn nhớ lời bác sĩ nói không?"
Hắn nhìn xuống, ánh mắt nóng rực, giọng nói khàn khàn.
"Thư ký Tô, không thì em thử với tôi được không?"
“Thử… thử cái gì…"
Trước khi tôi kịp làm gì đó, hắn đã ấn tôi vào cửa rồi hôn tôi.
Trong phút chốc tôi không phản kháng được, hắn rất khẩn trương, mãnh liệt.
Phải một lúc lâu sau mới chịu buông tôi ra, não bị thiếu oxy khiến tôi phải há miệng thật to để hít thở không khí.
"Chu Tễ Bạch, anh... anh điê.n rồi sao?"
Tôi túm lấy quần áo của hắn rồi thở hổn hển.
Mắt hắn loé sáng rồi nhìn thẳng vào tôi:
"Tại em khiêu khích tôi, tôi thật sự sắp phát điê.n rồi..."
"Chu Tễ Bạch, chúng ta... Không..."
Tôi để tay chặn lấy vai hắn, cố gắng lấy lại lý trí của mình.
"Vậy tôi đi nhé?"
Hắn hỏi, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi..."
"Tô Hạ, em thật sự không cần tôi sao?"
Hắn cúi đầu, trong giọng điệu có chút oán trách.
Tôi đỏ mặt và thì thầm: "Tôi không có ý đó..."
"Vậy, chúng ta hãy tâm sự một chút được không?"
Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn.
"Tâm sự gì?"
"Có một số chỗ trong tiểu thuyết của em, tôi thấy không thực tế, tôi nghĩ chúng ta cần tỉ mỉ khảo nghiệm."
Cánh tay hắn siết chặt, dán sát vào tai tôi, quyến rũ nói:
"Chúng ta tâm sự trên giường nhé?"