Ông Trời Ơi! Tên Câu Cá Kia Đang Độ Kiếp Kìa - 12
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:37:52
Lượt xem: 0
Chương 12: Gặp yêu, quấy phá người
“Hả? Tại sao phải chờ?” Giang Xuyên nhìn tiểu nhị trước mặt, có chút nghi hoặc.
Nơi đây mặc dù cách quê quán của y chỉ có ba bốn mươi cây số.
Nhưng đây không phải xã hội hiện đại, khi còn nhỏ, trước khi lên núi Giang Xuyên cơ bản chưa từng rời khỏi thôn, trong trí nhớ cũng chỉ có ấn tượng về thôn và khu vực xung quanh thôn.
“Khách quan đến từ nơi khác sao?”
Tiểu nhị nhìn Giang Xuyên trên lưng ngựa cười hỏi thăm.
Giang Xuyên cũng không giấu giếm, hào phóng gật đầu: “Đúng!”
Tiểu nhị cười nói: “Vậy khách quan không biết rồi, ở Thiên Phong Lĩnh có ác bá thổ phỉ cản đường ăn cướp, những năm qua không ai dám một mình qua núi nữa.
Hơn nữa, ác bá thổ phỉ vẫn là thứ yếu, nghe đồn trong núi này còn có sơn tinh dã quái.
Nghe đồn, có người từng thấy một con rắn lớn có bốn chân, còn thấy một nhóm hồ tiên tụ tập nữa!”
“Hả?”
Giang Xuyên thật sự kinh ngạc, không nhịn được nhắm mắt lại để cảm nhận môi trường linh khí ở đây.
Quả thật, linh khí ở đây hình như nồng đậm hơn.
Nhưng điều khiến y kinh ngạc hơn là...
Khi mở mắt ra, hai mắt Giang Xuyên sáng lên nhìn chằm chằm tiểu nhị trước mặt.
“Khách quan... Ngươi...” Tiểu nhị trước mặt cũng nhìn thấy trong đôi mắt Giang Xuyên lóe lên tia sáng, lập tức co rúm người lại.
“Hừ!”
Ngay lập tức, Giang Xuyên không nói nhảm với hắn nữa, y hừ lạnh một tiếng, trở tay rút ra pháp kiếm từ sau lưng c.h.é.m về phía bảng hiệu của quán trọ bên cạnh.
Pháp lực khuấy động, một ánh kiếm xông lên không trung.
Vân Dương Kiếm Kinh mà Giang Xuyên tu luyện thuộc công pháp kiếm tu.
Mặc dù hiện giờ Vân Dương Tông bọn họ hầu như không có kiếm tu thuần túy, nhưng Giang Xuyên tu luyện bộ công pháp này nên y vẫn biết một số kiếm pháp cơ bản trong đó.
“Phanh!”
Bảng hiệu bằng gỗ nổ tung.
Tuy nhiên, điều này rõ ràng không phải do ánh kiếm gây ra, nếu kiếm quang c.h.é.m xuống sẽ chẻ nó thành hai nửa, sao có thể nổ tung được.
Một bóng xám nhanh chóng b.ắ.n ra sau khi bảng hiệu nổ tung, chạy vào bụi cây bên đường rồi chạy lên núi.
“Còn dám chạy!”
Giang Xuyên nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Khi y rơi xuống bụi cây bên cạnh, thứ đang chạy trốn phía trước đã biến mất không còn dấu vết.
Đương nhiên, nếu Giang Xuyên thật sự muốn đuổi theo thì vẫn có cách.
Mặc dù trên người y không có bùa truy tung, nhưng trên mặt đất có một số vết máu.
Thứ đó đã bị thương.
Sơn tinh dã quái, đó là thứ mà tiểu nhị vừa nói.
Nhưng Giang Xuyên thật không ngờ lại có một con ẩn nấp ngay bên cạnh y.
Cũng thật trùng hợp, Giang Xuyên nghe nói có sơn tinh dã quái, theo bản năng muốn xem thử hoàn cảnh linh khí ở đây rốt cuộc có điều kiện sinh sôi sơn tinh dã quái hay không.
Mà kết quả chính là, y phát hiện nồng độ linh khí ở đây quả thật cao hơn những nơi khác một chút, nhưng quan trọng nhất là Giang Xuyên còn cảm thấy trên người tiểu nhị trước mặt có oán khí và sát khí quấn thân.
Đồng thời, ngay tại bảng hiệu bên cạnh, y còn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ tà ác khiến y không thoải mái.
Lúc này, với ý định tấn công trước để chiếm ưu thế, y bèn ra tay trước.
Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn để nó chạy.
Nhưng Giang Xuyên cũng nhìn rõ ràng đó là vật gì.
Một con chồn xám.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Chắc chắn là đã thành tinh nhưng tu vi chắc cũng không cao, nếu không thì nó đã không chạy trốn ngay khi y động thủ, hơn nữa một kiếm của y còn làm nó bị thương.
“Thượng... thượng tiên?”
Lúc này, tiểu nhị còn ngây người trước con ngựa già như vừa tỉnh mộng, sau một lúc hoang mang, hắn bắt đầu run rẩy nhìn bóng dáng Giang Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-troi-oi-ten-cau-ca-kia-dang-do-kiep-kia/12.html.]
Ánh mắt Giang Xuyên lạnh lùng nhìn về phía hắn.
“Nói, rốt cuộc chuyện này là sao? Đừng hòng biện minh, trên người ngươi có sát khí và oán niệm, chắc chắn ngươi đã từng hại người!”
“Thượng tiên, tiểu nhân... Tiểu nhân là bất đắc dĩ!”
Chân tiểu nhị run rẩy, chẳng bao lâu, Giang Xuyên cũng biết được từ hắn tình hình nơi này như thế nào.
Hóa ra vào một đêm khuya cách đây bảy tám năm, một con chồn cao ngang con người bất ngờ đến cửa tiệm này.
Nó có thể nói tiếng người, và chỉ cần nhìn một cái, cả hắn và chủ quán đều như rơi vào địa ngục, thấy cảnh mình bị tra tấn liên tục trong địa ngục.
Sau đó bọn hắn bị con chồn khống chế, hàng ngày tung tin trong núi có sơn tinh dã quái, để nhân loại đi qua Thiên Phong Lĩnh phải dừng lại đây một đến hai đêm.
Mục đích của nó cũng rất đơn giản, giữ người lại qua đêm, sau đó vừa đến đêm, một đám chồn sẽ tới hút tinh khí của người ngủ lại.
Nếu như nhiều người, bọn chúng sẽ hút một chút tinh khí của mỗi người rồi buông tha đám người này, nhưng nếu đêm đó ít người, chỉ có vài người, vậy một đám chồn bọn chúng sẽ trực tiếp hút c.h.ế.t những người này, mà t.h.i t.h.ể thì bị tiểu nhị và chủ quán chôn phía sau dịch trạm của bọn hắn.
Ngoài ra, thổ phỉ ác bá trong núi rõ ràng đều do bọn chồn này giở trò quỷ, bọn chúng khống chế vài người, tăng thêm một số thuật che mắt, lại chặn đường cướp bóc trong núi, tống tiền, rồi bắt tiểu nhị và chủ quán mua gà sống cho bọn chúng.
Còn con chồn xám trên bảng hiệu này đang giám sát công việc ở đây.
Khi Giang Xuyên biết rõ ràng tình huống cũng vô cùng kinh ngạc.
Chồn thành tinh, còn là một đám.
Y không ngờ trên địa bàn của Vân Dương Tông còn có loại chuyện này, mà nơi này cũng không xa quê của y lắm.
Ánh mắt nhìn về ngọn núi phía trước.
Giang Xuyên siết chặt nắm đ.ấ.m rồi lại cảm thấy hơi vô lực, có ý định làm đại hiệp một lần, nhưng có vẻ như tu vi của y không đủ.
Đây không phải một con, mà là một đám.
Y mới Luyện Khí tầng bốn, chưa kể y có thể đánh bại được chồn lớn biết nói chuyện hay không, dù chỉ một đám chồn tinh tương đương nhân loại tầng hai tầng ba y cũng chịu không nổi!
Vì thế hiện giờ chỉ có một cách.
Y thò tay vào túi và lấy ra một lá bùa màu đen.
Đây là lá bùa cấp hai hạ phẩm chỉ chân nhân Trúc Cơ kỳ mới có thể vẽ ra, bùa truyền âm ngàn dặm.
Lúc Giang Xuyên từ biệt sư tôn, Tư Dao đưa cho Giang Xuyên hết thảy ba lá.
Ngoài ra còn có một thanh kiếm gỗ nhỏ.
“Sư tôn, trên đường đệ tử về quê, đi qua Thiên Phong Lĩnh...” Giang Xuyên truyền pháp lực vào lá bùa, chờ sau khi bùa truyền âm ngàn dặm phát ra ánh sáng mờ và tự động bay đến trước mặt,treo lơ lửng và bắt đầu cháy, y vội vàng mở miệng nói chuyện với lá bùa.
Chỉ bảy, tám giây, Giang Xuyên nói ngắn gọn rồi im lặng.
Bởi vì lá bùa truyền âm ngàn dặm này đã cháy hết, nhưng y cũng đã nói những gì nên nói.
Thật ra chỉ có một ý nghĩa, cầu viện, đến giúp đỡ, đệ tử của người không chịu nổi nữa.
Hồi âm tới rất nhanh.
Chưa đầy hai phút, Giang Xuyên cảm nhận được một lá bùa đen khác trong túi trữ vật đang rung động.
Y lấy ra, đưa một tia pháp lực vào trong đó, lá bùa này cũng bắt đầu bốc cháy.
“Ta đã biết, ngươi cứ chờ ngay chỗ đó đi!”
Chỉ mười chữ, lá bùa mới cháy được một phần ba thì truyền âm kết thúc.
Nhưng Giang Xuyên cũng đã đạt được kết quả y muốn.
Cảm giác thư thái khắp người.
Nếu sư tôn đã nói chờ tại chỗ, vậy khẳng định là tông môn sẽ cho người tới.
Như vậy, y cũng không cần lo lắng gì nữa.
Yên lặng chờ người của tông môn tới, sau đó càn quét vùng núi này là được.
Đây là địa bàn Vân Dương Tông bảo vệ, hiển nhiên không thể để mặc đám chuột yêu gây họa một phương tồn tại ở đây.
Thời gian trôi qua chậm rãi, cũng không để Giang Xuyên chờ quá lâu, mặc dù y đã mất cả một ngày mới đến đây.
Nhưng y cưỡi một con ngựa già, vả lại giữa đường còn câu cá hoang dã một đêm.
Mà bây giờ người của tông môn tới khẳng định là bay thẳng tới.
Chỉ không biết có phải sư phụ mình đích thân tới hay không!